Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- ...
Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn có chút câm nín nhìn nhau, thần niệm của họ lặng lẽ quét qua, có thể nhìn thấy Long Vân Sơn nhìn đăm đăm.
Bùm!
Đan tiểu thư thấy bộ dạng đó của Long Vân Sơn thì nổi giận, huơ trường kiếm chém mạnh vào vai Long Vân Sơn. Nhưng Long Vân Sơn mặc chiến giáp Thần Khí siêu phẩm, chỉ bị đánh bay, không có bị thương.
Giang Liên Tuyết và một tiểu thư khác rốt cuộc phản ứng lại, hoảng loạn dùng quần áo che lấp chỗ hiểm trên người. Nhóm Long Vân Sơn không dám nhìn nữa.
Long Vân Sơn bò dậy, xoay người chắp tay cầu xin Đan tiểu thư tha cho:
- Đan tiểu thư đừng chém, chém nữa sẽ chết người.
- Hừ!
Đan tiểu thư lao nhanh đến, thu về trường kiếm, siết chặt nắm đấm nói:
- Ẩn chiến giáp vào người, nếu không thì ta nhất định khiến ngươi hối hận!
Long Vân Sơn vẻ mặt ủy khuất nhìn Đan tiểu thư, thấy nàng như một con sư tử nhỏ nổi giận, hắn u oán nhìn đám người Long Vân Hải, như vô thanh nói: Không phải một mình hắn xem, tại sao Đan tiểu thư trút giận lên hắn?
Long Vân Hải vờ không thấy, những người khác cũng không thèm để ý Long Vân Sơn. Thái độ của bọn họ rõ ràng, thà đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, Đan tiểu thư cần trút giận, Long Vân Sơn tự đụng vào họng súng, hắn không đi ra cho nàng trút giận thì chuyện này không bỏ qua được.
- Được rồi.
Long Vân Sơn mặt như đưa đám, đành phải ẩn chiến giáp vào người. Đan tiểu thư lập tức như một con tiểu sư tử xông tới, một đấm đánh vào mặt Long Vân Sơn. Long Vân Sơn như miếng giẻ rách bay ra, răng cùng máu loãng ọc ra.
Vèo!
Đan tiểu thư đánh một đấm xong không chịu thổi, bay tới, quyền đấm cước đá, đánh cho Long Vân Sơn liên tục hét thảm, không biết bao nhiêu xương cốt bị đá gãy.
Bên kia, Giang Liên Tuyết và tiểu thư kia nhanh chóng mặc áo vào, hai người trào ra nước mắt, đều là tiểu thư chưa xuất giá, bây giờ bị mấy nam nhân thấy hết, về sau bọn họ còn mặt mũi nào?
- A! Đừng đánh, đánh nữa là ta chết thật!
Trên người Long Vân Sơn không có một chỗ lành lặn, nhiều khúc xương gãy, gào thét không ngớt. Long Vân Hải không nhịn được, nhưng không xin Đan tiểu thư tha, mà là xoay người lại đây chắp tay nói:
- Tuyết muội, Ngọc muội, Vân Sơn không cố ý. Chúng ta cũng là mới vừa bị truyền tống tiến vào, hết thảy đều là một hiểu lầm, về sau chúng ta sẽ xin lỗi hai vị muội muội. Hai vị muội muội hãy khuyên nhủ Đan muội, nếu tiếp tục đánh thì Vân Sơn sẽ bị đánh chết, bây giờ ở bên ngoài còn một đám trưởng lão đang truy sát Vô Đồng Hầu Hài, đừng chọc các trưởng lão tức giận.
Giang Liên Tuyết không nói chuyện, Mộng Ngọc hơi bất nhẫn, nàng suy nghĩ một hồi cắn răng nói:
- Đơn tỷ, bỏ đi.
Bùm!
Đan tiểu thư đá mạnh một cước cuối cùng, thế này mới hậm hực nhìn quét đám người Long Vân Hải, nói:
- Việc hôm nay, không ai trong các ngươi được lộ ra nửa chữ, nếu không thì... hừm hừm!
- Đây là tự nhiên!
Long Vân Hải vẻ mặt chính khí nói:
- Ngày hôm nay vốn không có chuyện gì xảy ra, nếu ai nói lung tung thì về sau ta sẽ lột da kẻ đó ra, biết chưa?
Đám người Long Vấn Thiên đi chữa thương cho Long Vân Sơn, nghe vậy liên tục gật đầu. Nhóm Giang Liên Tuyết sắc mặt đỡ hơn một chút. Đan tiểu thư vẫn sắc mặt âm trầm.
Long Vân Hải chuyển sang nhìn đám người Lục Ly, nói:
- Đan muội, có chút sự chúng ta biết nặng nhẹ, chỉ sợ có người nói linh tinh.
- Mợ nó!
Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ cảm giác được ánh mắt giết người của nhóm Đan tiểu thư khóa chặt họ, Đan tiểu thư từng bước đến gần hai người.
- Âm hiểm!
Lục Ly rủa thầm, Long Vân Hải rất biết cách chuyển dời thù hận, hắn nói như vậy khiến nhóm Đan tiểu thư chuyển sự chú ý vào hai người, phỏng chừng sẽ trút cơn giận lên họ.
Phút then chốt, đầu óc Lục Ly vận chuyển nhanh như tia chớp, giây lát đã có ý tưởng, hắn lặng lẽ nháy mắt với Thiên Huyễn Hàn, ngón tay chỉ vào lỗ tai, rồi hắn nhắm mắt, đi vào trạng thái cảnh giới Không Linh, trực tiếp che chắn giác quan thứ sáu.
Thiên Huyễn Hàn dùng đuôi mắt quan sát Lục Ly, tỉnh ngộ lại, cũng đóng kín giác quan thứ sáu. Mới vừa nhập định, Lục Ly liền cảm giác thân thể bị đá bay ra ngoài, may mắn Long Khải tự động hiện ra hộ thể, tuy rằng hắn đụng mạnh vào vách tường nhưng không bị tổn thương quá lớn.
Lục Ly mê mang mở mắt ra, lắc đầu, hỏi:
- Ai công kích ta?
- Hừm hừm!
Đan tiểu thư hừ lạnh một tiếng, từng bước một đến gần Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Là bổn tiểu thư, ngươi có ý kiến?
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Tại sao Đan tiểu thư công kích ta? Ta làm sai cái gì?
Đan tiểu thư cười khẩy nói:
- Ngươi không làm sai cái gì, nhưng ngươi nghe thấy lời không nên nghe, thấy thứ không nên thấy.
- Đang nói gì vậy?
Lục Ly hoang mang hỏi:
- Vừa rồi ngươi khiến chúng ta xoay người qua, chúng ta lập tức đóng kín giác quan thứ sáu, chúng ta có biết xảy ra chuyện gì đâu?
- Đóng kín giác quan thứ sáu?
Đan tiểu thư dừng bước chân, mờ mịt chớp chớp mắt, theo sau nhìn lướt qua Thiên Huyễn Hàn, thấy hắn không có một chút động tĩnh, trong lòng tin mấy phần, nàng nhíu mày hỏi:
- Ngươi xác định không lừa ta?
- Ta làm sao có thể lừa ngươi?
Lục Ly vẻ mặt chính khí nói:
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Ủa? Vừa rồi có chuyện gì? Sao nhóm sư huynh Vân Hải, Vân Thiên vào đây? Sao Vân Sơn sư huynh bị thương vậy?
- Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều! Tiếp tục tu luyện, đừng lắm chuyện!
Đan tiểu thư không kiên nhẫn phất tay, Lục Ly ngượng ngùng đi trở về cùng Thiên Huyễn Hàn song song ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện.
Bên kia, Đan tiểu thư suy nghĩ một hồi, đi đến trước mặt đám người Long Vân Hải, nói:
- Việc này không thể bỏ qua như vậy, chờ khi về ta sẽ mời một trưởng lão xóa ký ức của các ngươi, nếu không thì Tuyết tỷ, Ngọc muội làm sao gặp mặt người?
- Chuyện này...
Nhóm Long Vân Hải tái mặt, bị xóa ký ức thì trí nhớ của bọn họ không trọn vẹn, tuy sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng chút xíu đến tu luyện về sau.
Vấn đề là bọn họ có thể làm thế nào? Cũng không thể giống Lục Ly nói bọn họ đóng kín giác quan thứ sáu, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được.