Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1800: Nhanh Mồm Nhanh Miệng

Bất Diệt Long Đế Chương 1800: Nhanh mồm nhanh miệng

Tôn trưởng lão và vài vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cảm khái. Lục Ly lợi hại nhất là từ đầu đến cuối đều thật bình tĩnh, ngữ khí không quá khích, nho nhã lễ độ, chỉ nói đạo lý, không càn quấy. Cho dù có hơi xúc động nhưng cũng không quá đáng.

Đồng thời trong lời hắn còn có tư duy, trích dẫn rất nhiều đạo lý, đạo lý này còn không ai dám phản bác. Bởi vì đây đều là đạo lý được công nhận, chư vị trưởng lão bình thường đều thường xuyên nói bên tai mọi người, nếu hiện giờ phản phác là tự vả.

Kỳ thật, thế giới này thật sự công bằng sao?

Đáp án là khó nói!

Vương tử phạm tội thật sự sẽ đồng tội thứ dân sao? Cực kỳ buồn cười, luật pháp đều là giai tầng thống trị định ra, luật pháp vốn dĩ để bảo vệ quyền lực của giai tầng thống trị, vì thống trị vạn dân, cũng vì giới hạn con dân bình thường.

Nói cách khác, luật pháp là người thống trị chế định cho người bị thồng trí, người thống trị là người chế định quy tắc trò chơi, bọn họ có thể tùy thời thay đổi quy tắc trò chơi…

Giang Liên Tuyết phá hủy quy tắc trò chơi, Lục Ly cũng phá hủy quy tắc trò chơi, nhưng một phương là giai cấp đặc quyền, một phương là nhân sĩ tầng thấp nhất. Hiện tại người thống trị cần một người gánh tội, người bị thống trị phải ngoan ngoãn làm theo quy tắc trò chơi.

Người này phải là Lục Ly, mà không phải là Giang Liên Tuyết, nếu không sẽ là đả kích thật lớn đối với uy vọng của các chủ. Các chủ cũng không thể ăn nói với tộc đàn.

Theo lời Lục ly, tất cả sự tình mọi người đều rõ ràng, cũng dùng lương tâm nói chuyện, nhưng cũng là chuyện không có biện pháp. Bởi vì các trưởng lão cũng xem như giai cấp đặc quyền, bọn họ không bảo hộ người mình, chẳng lẽ bảo hộ một đệ tử cấp thấp như Lục Ly?

Điểm thông minh nhất của Lục Ly là vạch trần điểm này, khiến các trưởng lão ham thanh danh không dám nói tiếp nữa. Trong lòng rất nhiều trưởng lão đều tức giận nhưng nếu tiếp tục nói chuyện, đến lúc đó sẽ bị Lục Ly cắn đến cùng, cuối cùng khẳng định mất mặt. Mọi người đều hiểu rõ Lục Ly khéo mồm khéo miệng thế nào.

Người khác không nói lời nào, phụ thân của Giang Liên Tuyết cũng không thể nói chuyện, hắn đứng dậy chắp tay nói với các chủ và Long Huyết Sát:

- Lục Ly, ngươi ăn nói không tệ, hiểu được bẻ cong sự thật, cũng hiểu được khiến người ta đồng tình, còn hiểu được đổ tội cho các chủ và chư vị trưởng lão. Nhưng vô luận thế nào, ngươi thúc giục Thiên Lôi Dẫn, thiếu chút nữa khiến vô số đệ tử chết thảm là chuyện không thể thay đổi. Cường gian không thành thì không tính là cường gian sao? Ngươi đây là lý lẽ gì? Ngươi làm sao môn quy, đây là sự thật, vô luận giải thích thế nào không có kết quả!

Lục Ly không biết phụ thân của giang Liên Tuyết, nhưng giờ còn dám ra mặt nói chuyện, khẳng định là thân nhân của Giang Liên Tuyết.

Lục Ly cười chấp tay nói:

- Vị trưởng lão này, ngươi đã nói sai một chuyện, không phải ta cưỡng gian không thành, trên thực tế là Giang Liên Tuyết chủ động gây chuyện. Nếu nếu cưỡng gian, cũng là nàng cưỡng gian ta. Ngươi nói dưới tình huống này, ta nên phản kháng hay là nên ngoan ngoãn hưởng thụ?

Phụt!

Một trưởng lão vừa mới uống trà, chợt phun ra một ngụm trà. Rất nhiều trưởng lão không nhịn được muốn cười, cuối cùng chỉ có thể giả vờ xoay người ho khan.

Mặt Giang Liên Tuyết nóng như lửa đốt, trong mắt muốn phát hỏa. Hôm nay nàng xem như thật mất mặt. Chuyện Hạt Huyết Sơn bị bại lộ không nói, hôm nay còn bị dọa tiểu ra quần, bị mọi người răn dạy trước mặt các chủ, hiện giờ Lục Ly còn dám nói nàng cưỡng hiếp hắn trước mặt nhiều người như vậy?

Nàng lập tức tức giận không thể phát tiết, chỉ tay vào Lục Ly, nói:

- Lục Ly, ngươi vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!

Giang Liên Tuyết đứng bên cạnh Lục Ly, torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, trên trường kiếm lóe sáng hào quang lam sắc, đâm tới Lục Ly nhanh như tia chớp.

Thiên Huyễn Hàn vừa thấy, vội vàng chắn trước người Luc Ly. Chiến giáp phẩm thần khí hiện lên trên người hắn. binh khí tay Giang Liên Tuyết là phẩm thần khí, Thiên Huyễn Hàn nghĩ Lục Ly không có chiến pháp phẩn thầm khí, muốn thay Lục Ly ngăn trở ám sát của Giang Liên Tuyết.

Hừ!

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, sau đó một giọng nói già nua vang lên:

- Giang Tổ Cường, đứa con gái ngoan ngươi nuôi trước mặt các chủ và chư vị trưởng lão con dám ám sát đệ tử ta?

Một thân ảnh bên ngoài như quy hồn nhẹ nhàng tiến vào, vẻ mặt giận dữ, chính là Cổ trưởng lão đang vội vàng đến.

Cổ trưởng lão vốn không trở về nhanh như vậy, nếu giữ nguyên kế hoạch, ít nhất phải mất khoảng một canh giờ. Hiện giờ về trước dự kiến khẳng định là có nguyên nhân. Lần trước ở Hạt Huyết Sơn, Cổ trưởng lão cho Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn mỗi người một tấm ngọc phù vàng, Lục Ly đã dùng một tấm, Thiên Huyễn Hàn vẫn chưa dùng. Vừa rồi lúc phán phạt, Lục Ly trộm bóp nát ngọc phù của Thiên Huyễn Hàn, Cổ trưởng lão cảm ứng được, khẳng định biết bên này đã xảy ra chuyện, lập tức gấp gáp trở về.

Trở lại Thần Khí Cốc, Cổ trưởng lão tùy tiện tìm hiểu một chút đã biết ngọn nguồn sự việc, mới tiến vào Hình Luật Đường đã nghe thấy Giang Liên Tuyết muốn giết Lục Ly, còn dùng trường kiếm bổ tới Thiên Huyễn Hàn, hắn làm không tức giận?

Đại điện Hình Luật Đường lớn như vậy, cường giả bên trong như mây, tự nhiên sẽ không để Giang Liên Tuyết giết người ở đây. Vừa rồi các chủ và đám phụ thân Giang Liên Tuyết vừa định ngăn cản Giang Liên Tuyết, ai biết Cổ trưởng lão chợt trở về, còn đúng lúc gặp màn này?

Vù!

Tay các chủ vừa động, một luồng bạch quang hiện lên, trường kiếm trong tay Giang Liên Tuyết liền bay ra ngoài. Các chủ giận dữ khiển trách:

- Giang Liên Tuyết, ngươi điên đủ rồi chứ?

Giang Liên Tuyết nhìn thấy Cổ trưởng lão đi vào, vốn đang hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Hiện tại trường kiếm bị các chủ đánh bay, còn bị các chủ răn dạy, ngữ khí thập phần không tốt, nàng cũng không dám xằng bậy, uất ức đứng yên, hai mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cổ trưởng lão không hề liếc mắt nhìn Giang Liên Tuyết, chắp tới với các chủ Long Huyết Sát, đi đến bên người Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, dò hỏi:

- Sự tình cụ thể thế nào, nói với ta thử đi.

Bình Luận (0)
Comment