Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1814 - Chương 1802: Xảo Quyệt

Bất Diệt Long Đế Chương 1802: Xảo quyệt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Phía tây bắc Thần Khí Cốc có một tòa thành, tòa thành này cũng không lớn, nơi này chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ gì, thoạt nhìn tương đối âm trầm khủng bố.

Tòa thành này kỳ thật cũng là ác mộng của rất nhiều đệ tử Thần Khí Cốc. Thậm chí vài đệ tử bình thường cũng không muốn đến gần nơi này. Một khi tới gần đều sẽ sởn cả gai tốc, toàn thân lạnh lẽo.

Nơi này là lao ngục của Thần Khí Các, nơi này từng bức chết rất nhiều đệ tử, đều là bị bức điên tự sát ở bên trong. Một vài đệ tử bị phán phạt nhốt ngàn năm vạn năm ở đây, đều rất khó vượt qua, hoặc là điên rồi, hoặc là đã chết.

Đám người Lục Ly bị mang vào nơi này, mỗi người đều bị nhốt vào trong căn phòng nhỏ. Lục Ly bị mang vào trong một phòng, cả căn phòng tối đen, bên trong hơi ẩm ướt, cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Kẽo kẹt!

Đệ tử Hình Luật Đường mang Lục Ly tiến vào xong liền đóng cửa phòng, đồng thời mở ra cấm chế. Lục Ly nhìn quét qua, âm thầm bĩu môi. Địa phương lao tù của Thần Khí Các thật biến thái, Giang Liên Tuyết ở trong nơi này ngây ngốc năm năm hẳn sẽ điên mất!

A!

Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, Lục Ly nhướng mày, mặc dù nơi này có cấm chế nhưng lại không cách âm, cũng hoặc là đại sư bố trí cấm chế lao ngục này cố ý không cách âm? Chính là muốn làm người bên trong sinh ra sợ hãi, chịu tội dày vò?

- Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, nơi này thật tối, ta thật sợ hãi. Phụ thân mau cứu con, ô ô.

Giọng nói của Giang Liên Tuyết tiếp tục vang lên, trong giọng nói mang theo tiếng khóc hoảng sợ nức nở. Nàng từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng nỗi uất ức gì. Lần này không chỉ nhận hết khuất nhục, còn bị nhốt ở nơi như vậy, điều này khiến nội tâm Giang Liên Tuyết suýt chút nữa sụp đổ.

- Liên Tuyết sư muội, đừng sợ!

Giọng nói của Long Vân Hải vang lên, hắn trấn an nói:

- Sư muội có thể lấy ra vài bảo vật chiếu sáng, có thể sẽ không sợ hãi như vậy. Muội xem như đây là khuê phòng của mình, nàng ở trong phòng bế quan một thời gian, rất nhanh sẽ qua đi.

Tiếng nói của Lý Phong cũng vang lên:

- Tiểu thư đừng sợ, lão nô đang ở đây. Long thiếu nói đúng, người lấy ra một viên dạ minh châu chiếu sáng nơi này, chúng ta đều ở gần đây, không sao cả!

Thanh âm của Giang Liên Tuyết rất nhanh vang lên, nàng khóc nói:

- Lý bá, Vân Hải sư huynh, ta vẫn thật sợ hãi. Ta thật sự phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này năm năm sao? Như vậy ta còn không bằng đi tìm chết.

Lí bá vội vàng trấn an:

- Tiểu thư yên tâm, chủ nhân khẳng định sẽ nghĩ biện pháp. Người đừng vội, phải tin tưởng chủ nhân. Người hiện tại càng gây náo, các chủ sẽ càng tức giận, ngoan ngoãn ngồi ở đây, tu luyện một đoạn thời gian đi.

- Ta sợ hãi, ta rất sợ hãi.

Giọng nói đứt quãng của Giang Liên Tuyết truyền đến, Lục Ly nghe thấy mà cảm thấy phiền phức. Hắn nhớ tới trong tàng thư Thiên Linh Tử có biện pháp bố trí cấm chế liên quan cách âm. Đầu tiên hắn dùng viên dạ minh châu chiếu sáng cả căn phòng, sau đó bố trí trận thạch.

Cấm chế cách âm là cấm chế rất đơn giản, Lục Ly lò mò một lát đã bố trí xong. Hết thảy thanh âm bên ngoài đều không nghe thấy nữa, Lục Ly an nhàn lấy sách cổ ra bắt đầu xem.

Thời gian nửa năm đối với Lục Ly hiện tại là rất ngắn ngủi, chỉ cần mấy lần bế quan liền trôi qua. Cho dù không bị nhốt, gần đây hắn đều ở trong viện của Cổ trưởng lão đọc sách, học tập cấm chế trận pháp.

Trong phòng rất là tĩnh lặng, nội tâm cũng Lục Ly cũng trở nên bình lặng, hắn đắm chìm trong hải dương pháp trận cấm chế, quên hết hỗn loạn bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, cấm chế cách âm của Lục Ly bị người khác tùy tay phá đi, hắn thu hồi sách, ngẩn đầu lên nhìn, phát hiện là Cổ trưởng lão

Vù!

Cổ trưởng lão đóng cửa phòng lại, sau đó bố trí cấm chế cách âm, nhìn Lục Ly nói:

- Tiểu tử ngươi cũng thật vô tâm vô phế, ở đây thật an nhàn a.

Lục Ly hơi hổ thẹn, chắp tay:

- Đã khiến sư tôn khó xử rồi, đệ tử bồi tội.

- Cũng không phải quá khó xử.

Cổ trưởng lão nhíu mày nói:

- Việc này vốn là nha đầu điên Giang Liên Tuyết kia có lỗi, con không làm gì sai. Nhưng tiểu tử con cũng quá điên rồi? Lỡ như Long Huyết Sát ra tay chậm một chút, con và Thiên Huyễn Hàn đều xong rồi.

- Hắc hắc.

Lục Ly cười nhạt nói:

- Long Huyết Sát trưởng lão bài danh hơn ba trăm trên Lão Thần Bảng. Thêm các chủ là Thần Tượng Tông Sư, nếu Thiên Lôi Dẫn còn không khống chế được, hai người cũng không xứng đáng thân phận như thế. Thiên Lôi Dẫn không chỉ có chúng ta mới có, Đan tiểu thư cũng có, phỏng chừng Long Vân Hải cũng có? Nếu đám người các chủ không cách nào áp chế, sao có thể tùy tiện để đám người Đan tiểu thư mang theo?

- Con thật xảo quyệt!

Cổ trưởng lão bĩu môi nói:

- Chuyện của con ta đã nói cho các chủ rồi, phỏng chừng cuối cùng Long Huyết Sát cũng biết. Đương nhiên ta chỉ nói con đã cảm ngộ Sát Đế Chân Ý, còn là đệ tử thân truyền của ta, nếu không con cho là các chủ chỉ để con ngây ngốc ở đây nửa năm sao?

Lục Ly cũng không phản đối, hắn chỉ lo lắng nói:

- Các chủ và Long trưởng lão sẽ không truyền tin tức ra ngoài chứ? Đến lúc đó để Địa Sát Cung biết được, về sau con sẽ không có cơ hội tiếp cận Cừu Thiên Quân.

- Chuyện này con yên tâm!

Cổ trưởng lão phất tay áo nói:

- Rất nhiều trưởng lão trong các không đáng tin tưởng, nhưng các chủ và Long trưởng lão không thành vấn đề.

- Được rồi, con ở đây tu luyện nửa năm đi.

Cổ trưởng lão từ trong nhẫn lấy ra một vài bộ sách đưa cho Lục Ly, nói:

- Nửa năm nay chăm chỉ tìm hiểu trận pháp và cấm chế trên thư đi, sau này ta sẽ chỉ đạo con luyện khí.

- Đúng rồi!

Cổ trưởng lão nhớ tới cái gì, từ trong giới lấy ra mười viên Băng Phách Thạch, đưa cho Lục Ly, nói:

- Đây là Băng Phách Thạch Nội Vụ Thường tặng, con cầm đi, ta đi đây!

Tuy Cổ trưởng lão không nói thêm lời trấn an gì, lại khiến Lục Ly cảm thấy thật ấm áp. Lão nhân này đối với hắn thật toàn tâm toàn ý.

Lời editor: Ngày 1 đầu tháng muội sẽ bạo 40c, các đại thần để dành KP lại đầu tháng ủng hộ muội nha nha nhaaaaaaa!!!

Bình Luận (0)
Comment