Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đan tiểu thư vốn không có tư cách đi, nhưng Long Huyết Sát giúp nàng giành một danh ngạch. Đấu bán kết nghe nói tổ chức trong một tòa đại điện, không chứa được quá nhiều người.
Mặt trời lên cao, có đệ tử Thần Tượng Tông đến thông tri đám người Long Huyết Sát có thể khởi hành, mọi người đi theo người đệ tử này đi vào hậu viện nội thành.
Cảnh sắc hậu viên xinh đẹp, trang viên bên trong thật lớn, cảnh sắc tú lệ, giống như thế ngoại đào nguyên.
- Chính là tòa thành phía trước!
- Đệ tử chỉ vào tòa thành màu trắng phía xa, Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn liếc nhau, trên mặt xuất hiện vẻ kinh nghi, bởi vì tòa thành kia rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể sống mấy chục người? Làm sao mới có thể ở nơi đó đấu bán kết?
- Ha ha!
Cổ trưởng lão cười nhạt nói một câu:
- Tòa thành kia gọi là Bạch Ngọc Bảo, là thần khí không gian tông chủ luyện chế, cũng là một trong tác phẩm lúc tông chủ nổi danh nhất. Tòa thành này vô dùng kỳ diệu, cho dù chí tôn Thần Giới đều đừng mong phá vỡ tòa thành này trong thời gian ngắn.
- Chí tôn Thần Giới cũng không thể phá?
Lục Ly âm thầm chậc lưỡi, chiến lực của Thần Giới Đại Năng đã vượt qua tưởng tượng của hắn, Chí tôn Thần Giới sẽ còn mạnh bao nhiêu? Sợ là một chiêu cả tòa Thần Tượng Thành cũng có thể bị hủy diệt! Cường giả nghịch thiên như thế lại không thể phá vỡ tòa thành nho nhỏ này.
Trên đường nhỏ bên cạnh có người đi về phía bên này, đám người Lục Ly nhìn lướt qua, con ngươi lạnh lùng của Thiên Huyễn Hàn lập tức sáng lên, bởi vì trong mấy người đi tới có một nữ tử mặc váy hoa đào, dung mạo nàng không kém gì Lục Linh, khí chất phi thường độc đáo, liếc mắt nhìn thôi đã cảm nhận được vẻ băng thanh ngọc khiết, một loại ý nhị độc đáo tràn ngập, khiến người ta liếc mắt nhìn một cái đã quên.
- Oa, là Phương Đông Trữ tỷ tỷ!
Vẻ mặt Đan tiểu thư tỏ ra sùng bái nhìn nữ tử kia, nhẹ giọng cảm khái nói. Đan tiểu thư tự nhân mình là mỹ nhân, nhưng trước mặt nữ tử này cũng tự biết xấu hổ, cảm giác nữ tử như trăng sáng trên bầu trời, nàng chỉ là đom đóm giữa thế gian.
- Phương Đông Trữ, hạng tám Mỹ Nhân Bảng.
Lục Ly khẽ gật đầu, ánh mắt cũng rất nhanh thanh tỉnh lại, hắn đã đóng băng nội tâm mình, mỹ nữ xinh đẹp thế nào cũng chỉ giống phong cảnh mỹ lệ, hắn sẽ thưởng thức, nhưng sẽ không động tình.
Tuy giọng nói của Đan tiểu thư rất nhỏ, khiến bên kia chú ý, Phương Đông Trữ nhìn lướt qua, khẽ gật đầu ra hiệu với Đan tiểu thư, sau đó đảo qua người Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly.
A?
Nàng đột nhiên phát ra tiếng kêu nho nhỏ, ánh mắt dừng lại trên người Lục Ly một lát.
Nàng rất rõ ràng mị lực của mình, đừng nói là nam tử trẻ tuổi, cho dù là lão nhân, ánh mắt nhìn nàng đều hơi háo sắc. Lục Ly trẻ tuổi như thế, lại không chút để ý đến nàng?
Phương Đông Trữ rất nhanh thu lại ánh nhìn, trên mặt cũng không có vẻ kỳ lạ nào, nam tử lạt mềm buộc chặt nàng cũng đã gặp nhiều, hoặc là Lục Ly không thích nữ nhân? Mặc kệ tình huống gì, Lục Ly trong mắt nàng chỉ là một người qua đường, không thể khiến nội tâm nàng có gợn sóng gì.
Mọi người đi ra ngoài tòa thành, bên ngoài có một quản sự lên nghênh đón, người Phương Đông Trữ vừa đến. Long Huyết Sát và cường giả bên kia quen biết nhau, hàn huyên vài câu.
- Ngươi là Thiên Huyễn Hàn?
Một lão giả tóc bạc bên người Phương Đông Trữ, liếc mắt nhìn Thiên Huyễn Hàn cứ trộm ngắm Phương Đông Trữ, mỉm cười nói:
- Không tồi, hôm qua giành được cơ hội đầu tiên, hôm nay hy vọng có biểu hiện càng thêm đặc sắc.
Long Huyết Sát vội vàng giới thiệu cho đám người Thiên Huyễn Hàn, lão giả này là Tam gia gia của Phương Đông Trữ, tên là Phương Đông Vọng, nhưng không có giải thích đến từ thế lực gì.
Thiên Huyễn Hàn và Đan tiểu thư vội vàng hành lễ, Phương Đông Vọng giới đồng bạn và Phương Đông Trữ, hai bên hành lễ với nhau. Lục Ly vẫn ẩn mình phía sau, ánh mắt trong suốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hàn huyên một phen, mọi người đi theo quản sự của Thần Tượng Tông tiến vào tòa thành. Vừa tiến vào, một luồng bạch quang hiện lên, mọi người xuất hiện trong một đại điện thật lớn.
Nơi này giống một tràng đấu hơn, trung gian có một lôi đài, bốn phía đều là chỗ ngồi, lầu hai còn có nhã các.
Trên lôi đài đặt mười tòa luyện khí tháp, trên khan đài ngồi không ít người, toàn bộ mọi người đều là y bào hoa lệ, hơi thở rất nhiều người sâu như biển, có thể đi vào nơi này đều là người đại tông phái thế lực lớn, gia tộc lớn.
Phương Đông Trữ đến khiến mọi người xôn xao, vô số ánh mắt tập rung lên người Phương Đông Trữ, rất nhiều công tử trẻ tuổi, hai mắt đều nóng rực, hận không thể nuốt sống Phương Đông Trữ.
Đáng tiếc, Phương Đông Trữ rất nhanh đi theo Phương Đông Vọng lên nhã các lầu hai. Lục Ly nhìn thấy bọn người Long Huyết Sát ngồi phía dưới, nội tâm âm thầm kinh nghi Phương Đông gia là thế lực lớn gì? Thần Khí Các không tính là yếu ở Thần Giới, còn là một phần thế lực của Thần Tượng Tông. Long Huyết Sát là cường giả đệ nhất Thần Khí Các, vậy mà cơ hội ngồi nhã các cũng không có? Phương Đông Vọng lại có thể ngồi vào nhã các?
Lục Ly rất nhanh đặt chuyện Phương Đông Trữ sang một bên, ánh mắt như điện nhìn khán đàn phía dưới, đảo qua một đám người phía trên, tìm kiếm khuôn mặt hắn luôn mong chờ nhất.
Dưới khán đài hiện giờ ngồi mấy trăm người, Lục Ly nhìn qua nhìn lại cũng không phát hiện khuôn mặt của Lục Linh.
Hắn hơi thất vọng, ánh mắt đảo qua nhã các lầu hai. Hắn lập tức đau đầu, bởi vì nhã các có hai mươi cái, từ dưới nhìn lên hoàn toàn không thể tra xét tình huống trong nhã các. Cho dù Lục Linh ngồi bên trong, hắn cũng không nhìn thấy.
- Làm sao bây giờ?
Nội tâm Lục Ly lo lắng vạn phần, lần này là cơ hội duy nhất nhận ra Lục Linh có phải tỷ tỷ hắn không. Bỏ qua lần này, hắn không biết khi nào có thể gặp lại, nhưng nơi này là nơi nào, hắn nào dám xằng bậy? Sợ là nháy mắt bị cường giả Thần Tượng Tông đánh chết.
- Lâu Thập Nhị, Tuyết Thánh Nữ!
Lúc này, bên cạnh xuất hiện vài thân ảnh quen thuộc, nội tâm Lục Ly nhất thời vui vẻ. Thân phận hắn không tiện xông vào, Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ lại có thể. Nhất là Tuyết Thánh Nữ, nàng là nữ tử, đi cầu kiến Lục Linh sẽ càng thoải mái.