Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Từ từ đã!
Lục Ly trầm tư một lát, quyết định ngồi xuống trước, vạn nhất Lục Linh còn chưa tiến vào? Nếu đợi toàn bộ người đều tiến vào, còn không đợi được Lục Linh, hắn chỉ có thể cầu Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ nghĩ biện pháp.
- Tỷ tỷ, tỷ ở trong này sao? Tỷ có thể nhìn thấy ta không?
Ánh mắt Lục Ly nhìn lên đám nhã các, kỳ vọng Lục Ly ở ngay trong nhã các, sau đó nhìn thấy hắn ở dưới rồi nhận lại hắn.
Chuyện khiến Lục Ly thật thất vọng là tiến vào rất nhiều người nhưng vẫn không có bóng hình người hắn muốn tìm. Công tử, tiểu thư danh môn tiến vào có rất nhiều, tiểu thư xinh đẹp vô số kể, Thiên Huyễn Hàn nhìn muốn rớt tròng mắt, Lục Ly lại không thèm để ý. Thậm chí ngoài Phương Đông Trữ, hắn không nhớ nổi vị tiểu thư nào.
Có vài đại nhân vật tiến vào, được dẫn đường tiến vào nhã các. Các đại nhân vật này có người mang theo công tử trẻ tuổi, có người mang tiểu thư mỹ lệ, nhưng Lục Ly không quen biết ai.
- Chẳng lẽ Lục Linh không có tới? Hoặc là... Lục Linh kia không phải là tỷ tỷ?
Trong đầu Lục Ly hiện ra nghi vấn, thời gian trôi qua nửa canh giờ, đã có mười mấy đại nhân vật vào nhã các, còn có bốn tiểu thư xinh đẹp đi vào, nói không chừng trong đó có một người là Lục Linh.
Lục Ly bất đắc dĩ nháy mắt ra hiệu với Lâu Thập Nhị. Lâu Thập Nhị biết dụng ý Lục Ly tham gia đấu bán kết, hắn lẳng lặng nói thầm vài câu với Tuyết Thánh Nữ bên cạnh. Tuyết Thánh Nữ và Lục Ly liếc nhau, hơi gật đầu, tỏ vẻ có cơ hội sẽ đi tìm hiểu.
Liên tục có người tiến vào, phía dưới đã lấp đầy. Thiên Huyễn Hàn liếc mắt nhìn Lục Ly, nhìn hắn hơi thất hồn lạc phách, biết Lục Ly sẽ không ra tay. Hắn hơi đau đầu, vuốt tóc, nghĩ xem lát nữa phải luyện khí thế nào? Chẳng lẽ phải luyện ra phế phẩm như lời Lục Ly nói.
Vù vù!
Lại có người truyền tống đi vào, Thiên Huyễn Hàn theo bản năng ngẩng đầu, chợt biến sắc ngay, hô hấp cũng dồn dập, trong mắt đầu là hận ý.
- Hửm?
Đám người Long Huyết Sát, Cổ trưởng lão đã ngồi ở thính phòng, cũng không biết tình huống của Thiên Huyễn Hàn, Lục Ly đứng phía sau cảm nhận khác thường của hắn.
Hắn nhìn thấy Thiên Huyễn Hàn nắm chặt hai nắm tay, thân mình run nhè nhẹ, hắn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Thiên Huyễn Hàn gặp phải kẻ thù giết cha hắn sao?
Hắn nhìn theo ánh mắt của Thiên Huyễn Hàn, nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ. Đó là một nữ tử mặc váy màu xanh đen, có đường viền hoa. Dáng người nữ tử thon gọn, đường cong mê người, khiến người ta chú ý nhất là mị hoặc lúc ẩn lúc hiện trên người nàng. Nhưng bề ngoài nữ tử này thoạt nhìn thật thánh khiết và cao quý, hai loại khí chất bất đồng như chênh lệch giữa trời và đất, rất hấp dẫn người khác.
Nữ tử hiển nhiên chú ý đến ánh mắt của Thiên Huyễn Hàn, nàng lạnh nhạt lướt qua, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra tươi cười khinh thường. Ánh mắt của nàng rất nhanh nhìn sang hướng khác, đi theo một lão gia đi lên nhã các, lưu lại bóng dáng xinh đẹp đến cực điểm.
Vù vù...
Thiên Huyễn Hàn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hai nắm đấm dần thả lỏng. Hắn trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Lục Ly, dùng lời nói vô cùng kiên định, nói:
- Hôm nay ta nhất định phải luyện chế một kiện thần khí cực phẩm, ta nhất định phải có thứ hạng cao, nhất định!
Ách?
Thiên Huyễn Hàn thoạt nhìn như đang lẩm bẩm lầu bầu, hay chỉ nói lời cổ vũ bản thân, kỳ thật hắn đang khẩu cầu trợ giúp của Lục Ly, dùng ngữ khí vô cùng kiên định cầu Lục Ly giúp hắn.
- Người kia...
Lục Ly khẽ hỏi, Thiên Huyễn Hàn không trả lời, chỉ nắm chặt bàn tay nói:
- Ta nhất định phải có thứ hạng cao, nhất định phải luyện chế ra thần khí cực phẩm, cơ hội lần này, phi thường... quan trọng đối với ta!
Hai chữ quan trọng còn được Thiên Huyễn Hàn nhấn mạnh, chính là đang trịnh trọng khẩn cầu Lục Ly giúp hắn. Lục Ly hơi đau đầu, bởi vì cường giả hôm nay nhiều như mây, ai có thể cam đoan cấm chế của luyện khí tháp có thể ngăn cản tra xét của cường giả cấm chế? Một khi Thiên Tà Châu và Huyết Tiên Đằng bại lộ, hậu quả không thể tưởng nổi.
- Thôi đi!
Nhìn thấy con ngươi hơi đỏ lên của Thiên Huyễn Hàn, Lục Ly cũng không quản được nhiều nữa, nhỏ giọng nói:
- Hàn sư huynh, ta tin tưởng ngươi có thể, hôm nay ngươi khẳng định lấy được thứ hạng tốt.
Vù vù...
Thiên Huyễn Hàn như trút được gánh nặng, Lục Ly đã đáp ứng giúp hắn, cả người hắn đều thả lỏng, ánh mắt liếc nhìn một nhã các phía trên, sau đó trầm mặc đứng thẳng.
Lục Ly cũng liếc mắt nhìn các nhã các, tuy không nhìn thấy gì, nhưng hắn hy vọng Lục Linh ở phía trên, có thể thấy rõ ràng mặt của hắn, có thể đi ra gặp mặt hắn một lần...
Thời gian lại trôi qua ba nén hương, một luồng hào quang lóng lánh, Sư trưởng lão, Ưng trưởng lão, Xà trưởng lão truyền tống tiến vào. Lần này vậy mà chỉ có ba người bọn họ, Thần Tượng Tông cũng không phái ra đại nhân vật còn lại.
Nhưng ngẫm lại, Vạn Tượng Đấu Pháp là trận đấu của thế hệ trẻ tuổi, đối với đại sư chân chính, trận đấu như vậy thật không thú vụ. Thời gian bọn họ quý giá như vậy, tự nhiên sẽ không đến xem so đấu nhàm chán.
Sư trưởng lão chủ trì đấu bán kết, hắn nói vài câu vô nghĩa, sau đó một Đại Thần Tượng tiến lên tuyên bố quy tắc.
Kỳ thật cũng không có quy tắc gì, Vạn Tượng Đấu Pháp cuối cùng vẫn chỉ đấu tác phẩm, nếu không thể luyện chế ra thần khí tốt gì, tất cả chỉ là mây bay.
Lần này thời gian luyện khí tương đối dài, ước chừng năm canh giờ, Đại Thần Tượng nói rõ thần tài trong luyện khí tháp ước chừng có hơn vạn loại, chỉ cần ngươi có năng lực luyện chế thần khí xuất phẩm thì thần tài gì cũng có. Khí linh và thần lò đều phi thường cao cấp, chuẩn bị phi thường đầy đủ, thời gian cũng dư dả, giúp mười tuyển thủ đấu bán kết phát huy hết tài năng.
Đại Thần Tượng còn tuyên bố phần thưởng, hạng nhất không có ban thưởng gì, nhưng có thể bái Sư trưởng lão, Ưng trưởng lão, Xà trưởng lão làm sư phụ, ba vị trưởng lão thu hắn làm đệ tử thân truyền.
Thần Tượng Tông Sư, trưởng lão của Thần Tượng Tông thu làm đệ tử thân truyền, chuyện này còn tôn quý hơn bất kỳ bảo vật gì.