Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thật lãng phí!
Lục Ly cảm khái, mở to mắt, tỏ vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Đan tiểu thư nói:
- Đan sư tỷ, ngươi lãng phí thần tài của Thần Khí Các như vậy, các chủ có biết không? Ngươi tiềm tu ba năm, tiêu hao nhiều thần tài trân quý như thế, cũng chỉ luyện chế ra một kiện phế khí sao!
- Cái gì?
Vô số người biến sắc, Phù tỷ lại tưởng rằng nghe lầm rồi. Đan tiểu thư cũng không dám tin. Bởi vì cung này nàng đã đưa hai trưởng lão xem, đích thật là tác phẩm xuất sắc trong thần khí thượng phẩm.
Lục Ly lại dám dõng dạc nói là phế khí? Ý là hai trưởng lão kia đều mù sao, ngay cả phế khi cũng không nhận?
- Hừ, phế khí, khẩu khí thật lớn!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, cuối đường xa xa, một người trung niên, thần tình hắn châm chọc, sải bước nhanh đến, còn không đến gần đã đùa cợt nói:
- Lục Ly, Thần Vũ Cung này là bản trưởng lão tự mình xem xét, ngươi dám nói là phế khí? Ngươi cũng không sợ gió lớn chém đứt đầu lưỡi sao. Hay trình độ luyện khí của ngươi còn cao hơn ta?
- Giang Tổ Cường!
Lục Ly nhìn lướt qua, trên mặt lộ nụ cười sáng lạn, phụ thân của Giang Liên Tuyết lại xuất hiện, còn muốn vả mặt hắn trước mặt mọi người?
- Bái kiến Giang trưởng lão!
Một đám đệ tử vội vàng hành lễ, Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn hành lễ theo. Tuy hắn và Thiên Huyễn Hàn cũng không quá coi trọng trưởng lão này nhưng về lễ tiết không thể làm lỗi. Nếu không sẽ bị Giang Tổ Cường nắm lấy điểm này, giáo huấn hai người.
“Hừ!”
Giang Tổ Cường lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói:
- Lục Ly, vừa rồi lời ngươi nói bổn tọa ta đều nghe thấy. Ta cần một lời giải thích của ngươi. Nếu không đây là vũ nhục ta và Đồng trưởng lão, vũ nhục trưởng bối sư tôn, tội này cũng không nhỏ.
Giang Tổ Cường rõ ràng muốn nhờ chuyện này dây dỗ Lục Ly một phen. Giang Liên Tuyết còn đang bị nhốt, hắn cầu các chủ vài lần cũng không thả, điều này khiến hắn mất hết mặt mũi, cũng trong cơn giận dữ, thật vất vả tìm được cơ hội, sao có thể bỏ qua?
- Đúng!
Phù tỷ liên tục phụ họa nói:
- Thần Vũ Cung này, Giang trưởng lão và Đồng trưởng lão đều xem qua, xác định là thần khí thượng phẩm. Lục Ly ngươi dám nói đây là phế khí, ngươi đang phủ định cái nhìn của hai vị trưởng lão, là coi rẻ trưởng bối sư môn.
Coi rẻ vũ nhục trưởng bối sư môn là trọng tội, điều thứ nhất trong môn quy của Thần Khí Các là không được khi sư diệt tổ. Nếu tội trạng này thành lập, Lục Ly sẽ bị nhốt ba năm năm.
Tất cả mọi người nhìn Lục Ly, Thiên Huyễn Hàn hơi khẩn trương, Lục Ly vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn Giang Tổ Cường cười nói:
- Giang trưởng lão, nếu không chúng ta đánh cuộc đi? Nếu ta nói sai, ta mặc cho Hình Luật Đường định tội. Nếu ta may mắn nói trúng, người muốn gì?
- Chuyện này?
Lục Ly tự tin như thế, khiến Giang Tổ Cường hơi hoài nghi chính mình, chẳng lẽ hắn phán đoán sai lầm rồi? Nhưng Đồng trưởng lão lúc ấy ở cùng hắn, cũng xem qua chuôi Thần Vũ Cung này.
Một người có thể nhìn nhầm, hai trưởng lão thì làm sao đều có thể nhìn nhầm? Nghĩ đến đây, Giang Tổ Cường cười lạnh nói:
- Ngươi muốn ta thế nào? Nếu không ta cho ngươi cúi đầu giải thích?
- Có thể!
Lục Ly gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, nói:
- Chư vị giúp chúng ta làm chứng, nếu cung này không phải phế khí, ta để Hình Luật Đường định tội. Nếu ta nói đúng, Giang trưởng lão phải cúi đầu nhận lỗi với ta!
Xào xào!
Vừa rồi bên này náo nhiệt như thế, đệ tử tụ lại càng lúc càng nhiều, giờ đây đã đến hơn hai mươi người, nghe thấy lời của Lục Ly, toàn bộ ồ lên.
Một đệ tử không phải luyện khí sư lại dám đánh cược với trưởng lão? Còn cược đây là thần khí hay là phế khí? Đây chỉ sợ là trò khôi hài rất hiếm được nhìn thấy đi.
- Lão đại, ngươi đừng chơi lớn như vậy!
Thiên Huyễn Hàn không tự tin, lặng yên lôi kéo góc áo của Lục Ly, đừng vì mình xuất đầu mà tự hại chính Lục Ly.
- Không sao!
Lục Ly cười lạnh nhạt, nâng tay đưa ngọc cung cho Đan tiểu thư, nói:
- Đan tiểu thư, đây là cung thần ngươi luyện chế, nên do ngươi tự mình thử nghiệm, nếu không lúc đó lại nói ta động tay động chân? Ngươi chỉ cần liên tục bắn lên không trung một trăm tiễn, ngươi sẽ biết chuôi cung này có phải phế khí hay không?
Đan tiểu thư tiếp nhận Thần Vũ Cung, nàng nửa tin nửa ngờ truyền thần lực vào, cẩn thận cảm ứng. Nàng xác định thần khí này không thành vấn đề, hết thảy đều thật bình thường, sao có thể biến thành phế khí sau khi bắn ra trăm tiễn chứ?
Không chỉ có Đan tiểu thư, thần niệm đám người Phù tỷ nhìn quét qua Thần Vũ Cung vài lần, đều xác định đây là một thanh thần khí tốt nhất. Thần uy của cung này tràn ngập, phía trên tỏa ra lưu quang đầy màu, khí linh chuyển động, hết thảy đều chứng minh đây là một món thần khí hoàn hảo. Ngay cả thần niệm Giang Tổ Cường nhìn quét qua vài lần cũng không tìm thấy chút vấn đề nào.
Giang Tổ Cường vuốt cằm với Đan tiểu thư, Đan tiểu thư phóng ra thần công, phóng lên trời một mũi tên. Cung này vốn không có tên, nhưng sau khi Đan tiểu thư kéo cung, linh khí thiên địa bốn phía rất nhanh ngưng tụ ra một mũi tên trong suốt.
Xẹt!
Mũi tên trong suốt mang theo hơi thở mãnh liệt phóng lên cao, từ trên không phân ra thành mười mũi tên, giống như mười con bạch long gào thét lên trời cao, muốn sinh linh trên trời cao bị phá vỡ thành từng mảnh.
Hửm?
Đan tiểu thư vừa dùng thần cung, lập tức kinh động rất nhiều cường giả Thần Khí Cốc. Vô số thần niệm quét qua, phát hiện là Đan tiểu thư công kích lên trời cao, Giang Tổ Cường cũng yên tâm.
Nhưng nhiều người vây xem như vậy, rất nhiều người còn chưa thu hồi thần niệm mà tò mò tra xét, muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Xẹt xẹt!
Mũi tên thứ hai bắn ra, hơn mười con bạch long gào thét, phóng lên trời cao mấy ngàn trượng, năng lượng dần dần biến mất.
Mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư, mũi tên thứ năm...
Đan tiểu thư xác định Thần Vũ Cung không có vấn đề, bắn tên càng lúc càng nhanh. Lòng nàng vẫn luôn có cảm ứng với Thần Vũ Cung, xác định cung thần không có vấn đề, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Lục Ly, muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn.
Lời editor: Chòi oi, bạo 40c mà không được một cọng KP nào luôn, huhuhuhuhuuuuuuuuuuuuu