Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly đã không thể vì Thần Tượng Tông sử dụng, như vậy, ở trong mắt đám cao tầng kia, Lục Ly chỉ có thể là uy hiếp, một khi bị các đại thế lực còn lại bắt được, tương lai tuyệt đối sẽ gây ra nguy hại cực lớn cho Thần Tượng Tông. Để phòng phạm từ trong trứng nước, cao tầng Thần Tượng Tông nhất định sẽ hạ lệnh truy sát...
Tròng mắt Hạc trưởng lão thoáng lấp lánh, sau cùng bất đắc dĩ phất tay nói:
- Truyền tin tức chuyện Lục Ly về lại trong tông, mời Côn trưởng lão định đoạt.
Một siêu cấp đại năng Thần Giới lắc mình tiến vào truyền tống trận, báo tin về tình hình nơi đây cho Thần Tượng Tông. Đợi sau khi người kia truyền tống rời đi, Hạc trưởng lão mấp máy môi, truyền ngôn cho một người khác, nói:
- Yên ắng truyền chuyện Lục Ly cho Lăng Tiêu Các và Địa Sát cung, bọn hắn sẽ biết nên làm thế nào.
Nếu Lục Ly đã chọn cách rời đi, chọn cách triệt để đối đầu với Thần Tượng Tông, rất nhanh Hạc trưởng lão liền thu lại tình cảm cá nhân, đưa ra quyết định dưới góc độ Thần Tượng Tông.
Hạc trưởng lão miễn cưỡng tính là cao tầng Thần Tượng Tông, đằng sau gương mặt thường xuyên cười mỉm kia cũng là một con người sát phạt quyết đoán.
Lục Ly đã không cùng một đường với hắn, vậy liền không thể lưu lại, truyền tin tức Lục Ly thoát đi tin tức cho Lăng Tiêu Các và Địa Sát cung, hẳn rất nhanh hai đại thế lực kia cũng sẽ xuất động. Với tính cách Lục Ly, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu với hai thế lực này, bởi thế khả năng Lục Ly sống sót lại càng thấp...
- Thiên Huyễn Hàn đi, Lục Ly cũng đi, giờ chúng ta nên làm thế nào?
Đan tiểu thư và Long Vân Hải liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều rất ảm đạm, hai người vốn đều có thân phận tôn quý, là lá ngọc cành vàng, nhưng cái chết của Giang Tinh Hà và Long Huyết Sát đã khiến hai người cảm giác như trời đất sụp xuống.
Lúc này hai người chỉ nghĩ làm sao để sống sót, căn bản không nghĩ tới báo thù thay cho Giang Tinh Hà Long Huyết Sát Cổ trưởng lão. Trong lòng cả hai không khỏi có chút bội phục Lục Ly, chí ít Lục Ly còn một lòng nghĩ muốn báo thù thay cho đám người Giang Tinh Hà Cổ trưởng lão, thế mà các nàng đến cả dũng khí như thế đều không có.
Tê tê...
Không trung trung bộ một phủ vực nằm ở phía bắc Thần Khí Cốc đột nhiên bị xé nứt, tiếp đó một cánh cửa nhỏ màu vàng xuất hiện, một bóng người trực tiếp rơi ra từ bên trong. Rất nhanh, cửa nhỏ màu vàng sụp đổ, không trung khôi phục bình tĩnh.
- Ách!
Dưới mặt đất là một tòa dược sơn, nằm dưới quyền khống chế của một tiểu gia tộc, trong dược sơn có một ít thủ vệ, ngoài ra còn có một số thần bộc chính đang bận rộn làm việc, thấy cảnh này ai nấy đều thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó thần sắc chúng nhân liền hiện vẻ cung kính.
Không gian Thần Giới cực kỳ ổn định, Thần Linh công kích thường thường không cách nào dẫn lên không gian ba động, càng đừng nói tới xé nứt không gian. Bởi thế người này có thể đi ra từ trong khe nứt không gian, đủ thấy nhất định phải là cường giả.
Phanh!
Chẳng qua vị “cường giả” này tựa hồ có chút không ổn, vừa chui ra từ giữa không trung liền tưởng như ngất đi, đầu nện trúng đá núi bên dưới, trực tiếp đụng nát nguyên một tòa núi đá.
- A, a...
Bên kia truyền đến tiếng kêu thống khổ, mấy tên Thần Linh thủ hộ dược sơn vốn định đi qua nhìn xem, nhưng nghe được thanh âm này, lại không ai dám tới nữa. Cường giả kia bị thương, nếu bọn hắn dám đi qua nhìn trộm, lỡ chọc giận cường giả, chẳng phải sẽ bị chém giết?
- A, a...
Bên kia không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, một tên Thần Linh hộ vệ có chút động tâm, nếu cường giả này trọng thương sắp chết, hắn đi qua không chừng có thể nhặt được tiện nghi? Chỉ tùy tiện một kiện chí bảo nào đó trên người cường giả cũng đủ cho hắn kiếm lớn.
Suy đi nghĩ lại, tên Thần Linh này một người khác nháy mắt ra dấu, hai người cắn răng tiềm hành về phía sơn mạch trước mặt. Hai người cẩn thận áp sát, càng đến gần, tiếng kêu thảm thiết của người kia càng lớn, tựa hồ như là linh hồn bị xé nứt, tiếng gầm phát ra thống khổ dị thường.
Hai người không dám dùng thần niệm thăm dò, sợ chọc giận tới cường giả, hai người rón rén kề cận, lúc cách người kia chừng vài trăm thước mới len lén thò đầu ra từ sau một mỏm đá.
- A, a...
Hai người nhìn thấy phía xa xa, một võ giả tóc trắng đang ngồi trong đống đá vụn, quay lưng về phía mình, người kia ôm đầu không ngừng gầm nhẹ, toàn thân đều đang run rẩy.
- Đây là chiến giáp siêu phẩm?
Vừa thấy được bộ chiến giáp màu xanh da trời trên thân người kia, tròng mắt cả hai lập tức sáng lên, mặc dù hai người chưa từng mặc qua chiến giáp nào tương tự, nhưng đều từng thấy tộc trưởng gia tộc bọn hắn mặc loại chiến giáp cấp bậc thế này.
Hai người không giấu được kích động, mặc dù khí tức người trước mặt không phải đặc biệt quá mạnh, nhưng trên thân có chí bảo là điều có thể xác định. Nếu người này chết ở đây, toàn bộ bảo vật đều sẽ là của bọn họ.
- A, a...
Lần nữa ôm đầu gầm nhẹ mấy tiếng, thân hình người kia nghiêng nghiêng đổ sập xuống, nằm bất động trong đống đá vụn, tuy miệng còn đang phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng thanh âm đã càng lúc càng nhỏ...
- Đi qua nhìn xem...
Một tên Thần Linh chớp mắt ra dấu, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, miệng môi khẽ mấp máy, dùng môi ngữ nói. Người còn lại thoáng chút do dự, bởi vì cường giả trước mặt còn đang thấp giọng kêu rên, nhìn có vẻ không giống là đang sắp chết. Mặc dù khí tức người này không mạnh, nhưng chỉ cần tiện tay một chiêu chắc cũng đủ bóp chết bọn hắn.
Hai người tiếp tục chờ đợi, mãi lúc sau, cường giả trước mặt rốt cục bất động, khí tức trên thân cực kỳ suy nhược, cả hai liếc nhau, sau cùng hạ quyết tâm, rón rén bò tới, muốn nhìn xem người kia liệu đã chết chưa?
Ba trăm thước, hai trăm thước, trăm thước!
Thân mình cường giả tóc trắng trước mặt đột nhiên khẽ động, ngồi dậy, sau đó bất thần quay đầu nhìn sang bọn hắn. Người kia mặt mũi rất trẻ, chỉ là bởi vì thống khổ nên có chút vặn vẹo, trong ánh mắt chớp hiện hồng quang, tựa như một con sư tử phát cuồng, ánh mắt lạnh như băng kia khiến hai người nhìn mà lạnh cả tâm can.
- Cút!