Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tất cả phủ quân lui ra, Lung đạo nhân như trút được gánh nặng, chẳng qua vẫn không dám loạn động. Phải đợi sau khi ba con Hư Không Thú đi rồi, hắn mới chậm rãi điều khiển Hư Không Thú tiếp tục bay về hướng bắc.
Ông!
Lục Ly đột nhiên hiện ra trong góc, hắn hơi khẽ nhíu mày, thần sắc thoáng hiện vẻ hồ nghi, tên thống lĩnh này kiểm tra quá qua loa, chỉ thuận miệng hỏi vài câu thế là xong?
Chỉ là đối phương đích thật đã đi xa, lúc này Lục Ly còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không có thời gian đi nghĩ nhiều. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nuốt vào hai viên đan dược, bắt đầu khôi phục linh hồn, đồng thời sử dụng bí thuật tiếp tục tu luyện. Linh hồn hắn quá yếu, mỗi lần sử dụng thần thuật Phi Độ Hư Không đều vô cùng thống khổ, cảm giác đó khiến hắn có lần thiếu chút không gượng được....
Hưu, hưu, hưu!
Bốn canh giờ sau, ba phía trái phải và đằng sau đột nhiên vang lên tiếng xé gió, mấy chục con Hư Không Thú cấp tốc bay vụt đến, rõ ràng là đang nhắm đến Lục Ly.
Hưu hưu hưu!
Trăm dặm trước mặt vừa khéo có một thành nhỏ, lúc này trong thành cũng có vô số phủ quân bay vụt ra, nhìn qua chí ít phải đến mấy trăm người.
- Không hay!
Lung đạo nhân biến sắc, Lục Ly mở mắt ra, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt chút chuyện, song vẫn không hề kinh hoảng, ngược lại khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, nói:
- Không cho nếm chút đau khổ, các ngươi liền thật tưởng Lục Ly ta là sâu kiến, có thể tuỳ ý bóp chết ư?
Vừa rồi Lục Ly đã có chút hoài nghi, tại sao tên thống lĩnh kia lại lục soát qua loa như thế? Hắn hẳn nên có thể ẩn ước cảm ứng được Lung đạo nhân là ma thú, vì cớ gì kiểm tra lại diễn ra đơn giản vậy được?
Bây giờ xem ra kẻ địch sớm đã thăm dò rõ ràng toàn bộ tư liệu về hắn, phỏng chừng tư liệu về Lung đạo nhân cũng nắm được. Thế nên tên thống lĩnh kia vốn đã biết thân phận Lung đạo nhân, lại cố ý giả vờ như không phát hiện ra, đi về điều động lượng lớn phủ quân tới vây giết.
Lục Ly lập tức để Lung đạo nhân ngừng lại Hư Không Thú, sau đó hắn thu vào Lung đạo nhân, trong tay hiện ra hai viên Lôi Thần Nộ, tay còn lại chậm rãi khắc họa pháp trận giữa không trung.
Ngoài ra, hắn còn phóng thích một ít Linh Phong tràn ngập không gian xung quanh, hắn sợ có cường giả tiềm phục tới ra tay đánh giết mình.
Hưu hưu hưu!
Khoảng cách vài trăm dặm nháy mắt đã bị kéo gần, từ trái phải và phía sau, mấy chục con Hư Không Thú áp sát đến, vô số phủ quân ùn ùn kéo tới, lao vút về phía Hư Không Thú của Lục Ly.
Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm!
Đúng lúc này, tròng mắt Lục Ly đột nhiên sáng lên một đạo hàn quang, pháp trận khắc họa thành hình, giữa không trung hiện ra một cánh cửa nhỏ màu vàng, thân hình hắn chui vọt vào như thiểm điện, đồng thời tiện tay ném ra hai viên Lôi Thần Nộ.
Xuy xuy...
Gần như cùng lúc, cánh cửa màu vàng giữa không trung đổ sụp, Lôi Thần Nộ cũng nổ tung.
Khoảnh khắc Lôi Thần Nộ phát nổ, Hư Không Thú lập tức bị xoắn thành phấn vụn, vô số Lôi Long gào thét cuốn thốc bốn phương tám hướng, cảm giác hệt như có mấy vạn con Cự Long đang gầm gào lao đi.
- A? Lui...
- Cái này!
- Trời ạ!
- Trốn mau...
Tất cả phủ quân đều bị dọa sợ, rất nhiều người kinh hô, nhưng không đợi bọn hắn kịp quay người đào tẩu thì phần lớn trong số đó đã bị Lôi Long bao phủ.
Vù vù!
Đám phủ quân theo ở phía sau may mắn hơn một chút, chẳng qua hôm nay chắc hẳn sẽ trở thành ác mộng cả đời bọn hắn. Trong số phủ quân tới hôm nay, trừ mấy trăm người theo ở phía sau, còn thì gần như toàn bộ phủ quân phía trước mặt đều bị Lôi Long nuốt vào. Rất nhanh sau đó, trên thân ai nấy đều bùng lên liệt hỏa hừng hực, chiến giáp vỡ nát, thân thể biến thành than cốc, xương cốt cũng bị đốt thành bột mịn.
Phanh phanh phanh!
Mấy trăm phủ quân may mắn trốn được một mạng, ai nấy đều bị hù cho ngã nhào ra đất, bọn hắn nhìn lên lôi điện còn đang điên cuồng tứ ngược giữa trời, nhìn lên vô số bột phấn màu đen lả tả rụng xuống, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Tạch tạch tạch!
Một tên đại năng Thần Giới run lên lẩy bẩy, mặc dù hắn còn sống, nhưng hắn biết phủ chủ Sa Điền Phủ sẽ không bỏ qua cho mình.
Bởi vì mới vừa rồi hắn là người nhận được tin tức, sau đó tự tiện làm chủ triệu tập đại quân tới bao vây. Hắn vốn tưởng chỉ là một tên đào phạm bình thường, bằng vào mấy ngàn phủ quân hẳn có thể nhẹ nhàng bắt lại, càng đừng nói lần này còn tới mười tên đại năng Thần Giới.
Hắn quá nóng lòng lập công, chết một ít phủ quân không tính là gì, nhưng để người Thần Tượng Tông đang truy sát trốn mất, đây chính là đại sự.
Hoa!
Cách đó trăm dặm là một tòa thành nhỏ, trong thành lao ra nhiều phủ quân như vậy, tự nhiên sớm dẫn lên chú ý của cư dân trong thành. Lúc thấy Lôi Long tứ ngược giữa trời, toàn thành đều bị kinh động.
Vô số võ giả vọt tới bên này, lập tức chứng kiến cảnh tượng như là địa ngủ, chỉ thấy vô số phủ quân bị oanh thành phấn vụn chỉ trong nháy mắt, ngay cả đại năng Thần Giới đều không trụ được trước lôi điện bá đạo kia.
Đám võ giả vừa tới không khỏi ngốc như gà gỗ.
Phủ quân!
Đối với Thần Linh phổ thông mà nói, đây là lực lượng không thể kháng cự, ai dám đắc tội phủ quân, vậy thì đừng nghĩ lăn lộn ở trong phủ này nữa, nếu bị phủ quân truy nã, vậy thì tất chết không nghi ngờ. Nhưng giờ lại có người một hơi đánh chết mấy ngàn phủ quân, trong đó bao gồm không ít đại năng Thần Giới? Đây là muốn khai chiến với Sa Điền Phủ? Khiêu chiến quyền uy của phủ chủ Sa Điền Phủ ư?
Ông!
Truyền tống trận trong thành sáng lên, tiếp đó mười mấy tên cường giả xuất hiện, phủ quân lưu lại trong thành sau khi thấy được lão giả tóc nâu vừa hiện ra, lập tức sợ hãi quỳ xuống nói:
- Tham kiến phủ chủ, tham kiến chư vị đại nhân!
Phủ chủ Sa Điền Phủ Hoàng Vũ không quản đám phủ quân kia, hắn và mười mấy người cùng đi quét thần niệm về hướng nam, thấy được còn có lôi điện sót lại, thần sắc cả đám đều khẽ biến.
Hưu!
Mười mấy người đằng không bay lên, cấp tốc lao tới bên kia, Hoàng Vũ liếc nhìn một lượt, ánh mắt khóa chặt tên đại năng Thần Giới còn sống sót, quát khẽ:
- Vương Minh, người đâu?