Thất trưởng lão và Liễu Di đích thân đi Thiên Ngục đảo một chuyến, kết quả hai người đầy mặt thất vọng mà về. Thiên Ngục thương hội ép giá, hai mươi Huyền Tinh một trái Huyết Trùng Quả, thiếu đi chỉnh chỉnh năm vạn Huyền Tinh.
Bạch quản sự giải thích là, số lượng Huyết Trùng Quả Liễu gia quá nhiều, thị trường chỉ lớn như vậy. Thiên Ngục thương hội lại không làm ăn với thế lực bên ngoài Thiên Đảo Hồ, bởi vậy bán không được.
Bạch quản sự còn giới hạn số lượng thu mua, để Liễu Di một tháng nhiều nhất chỉ có thể mang đến một vạn trái Huyết Trùng Quả, nhiều hơn Thiên Ngục thương hội liền nuốt không nổi.
Chẳng qua hắn cam đoan đây là giá tiền thấp nhất, sau này nếu còn ép giá, Liễu gia có thể bán Huyết Trùng Quả cho các thương hội còn lại, hiệp nghị trước đó cũng sẽ được giải trừ.
- Chẳng lẽ thật là vì chuyện Minh Vũ?
Vì sao Bạch gia thay đổi thái độ với bọn họ? Lục Ly nghĩ không thông. Chẳng qua có thể bán hai mươi Huyền Tinh một trái, Liễu gia cũng đã kiếm không ít, tiếp tục kinh doanh thêm mấy năm, Liễu gia sẽ nắm giữ một lượng tài phú cực kỳ khủng bố.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp, Liễu gia mang đến cho Lục Ly nguồn cung Thiên Huyền Đan vô tận, hắn căn bản không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng năm sáu tháng sau là hắn sẽ tu luyện tới Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Đừng thấy Lục Ly tu luyện nhanh mà lầm tưởng, đó là xây dựng trên cơ sở có được nguồn cung Thiên Huyền đan vô tận, người bình thường nào có đãi ngộ như vậy?
Dù là Liễu Di trước kia ở Vũ Lăng thành cũng không có đãi ngộ như thế, khi ấy Liễu gia nhà lớn nghiệp lớn, Nội đường Ngoại đường Khách Đường... lượng võ giả cần nuôi rất nhiều. Ngoại trừ đứa nhỏ thức tỉnh huyết mạch “Viêm Hỏa” kia ra, bất kỳ người nào đều không tư cách được sử dụng tài nguyên không hạn chế.
Tốc độ tu luyện của Lục Ly nhanh ít nhất là gấp đôi so với võ giả bình thường. Sau khi phát hiện điểm này, Liễu Di và đám người Thất trưởng lão còn tưởng rằng Lục Ly thiên tư tuyệt thế, Lục Ly lại một mực im như hũ nút, bọn hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Lục Ly không biết tốc độ tu luyện những người còn lại, bởi thế căn bản không nghĩ nhiều tới phương diện này. Hiện tại hắn một lòng toàn tâm toàn ý tu luyện, hòng mau chóng đạt tới Bất Diệt cảnh, sau đó nghĩ cách truyền tống đi Lục gia, đi Thanh Châu tìm kiếm Lục Linh.
Huyết Sát đảo dần đi vào ổn định, lại không thiếu Huyền Tinh, các trưởng lão Liễu gia đều giành được tài nguyên khổng lồ. Trưởng lão Thần Hải Cảnh tiền kỳ và trung kỳ bắt đầu liều mạng tu luyện xung kích Thần Hải Cảnh hậu kỳ, Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão cũng chuẩn bị xung kích Hồn Đàm cảnh.
Ngoài ra rất nhiều võ giả bản địa đều được ban cho đan dược, giúp bọn hắn đề thăng chiến lực. Liễu gia gây dựng sáu phân đội ba ngàn người, trong đó có chừng bốn năm trăm Huyền Vũ cảnh.
Liễu gia muốn dùng lượng tài nguyên vô tận chồng những người này lên Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, sau đó giúp mấy chục người xung kích Thần Hải Cảnh, như thế thực lực Liễu gia liền có thể tăng lên rất nhiều.
Tám ngày sau, Huyết Sát đảo đang an tĩnh lại lần nữa oanh động, trên đảo tới một người, còn là võ giả tìm đến nương nhờ Liễu gia. Sở dĩ dẫn nên oanh động là bởi người này là Hồn Đàm cảnh, còn là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong!
Bởi vì uy danh Minh Vũ, gần đây Huyết Sát đảo thỉnh thoảng lại có võ giả tìm tới nương nhờ, nhưng một tên võ giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong tới nương nhờ... điều này thực sự có vẻ hơi quái dị. Chúng nhân Liễu gia khẩn trương không thôi, nếu lão đầu này làm loạn, sợ rằng một mình liền có thể san bằng toàn bộ Huyết Sát đảo.
Liễu Di vừa thấy người này, lập tức phái người thông báo Lục Ly, Lục Ly dẫn theo một tên Lục Ải Nhân vội vàng hạ sơn đi tới Huyết Sát thành bảo, gặp mặt cường giả tìm đến nương nhờ kia.
Đây là một lão đầu sắp chết già, lưng gù như lạc đà, đầu tóc trắng như tuyết, lông mày cũng trắng toát, còn rất dài, rũ xuống dưới mặt, trên khuôn da mặt già nua sần sùi như vỏ cây chất đầy vẻ ngạo nghễ, bộ dạng khá là kiêu ngạo.
Phanh phanh phanh!
Lúc này lão đầu ngồi ở trên hoàng kim đài, bàn tay đập cho hoàng kim đài ầm ầm rung động, liếc mắt nhìn đám người Thất trưởng lão nói:
- Đảo chủ đâu rồi? Đảo chủ các ngươi ở đâu? Kẻ gù này không ngại vạn dặm xa xôi tìm tới, các ngươi lại chiêu đãi lão hủ như vậy đấy hả? Ta đã ngồi đây nửa ngày, đảo chủ đều không lộ diện, đây là đạo đãi khách kiểu gì? Ta hỏi lại một câu thôi, có thể nhường vị trí Đại trưởng lão Huyết Sát đảo cho lão hủ không?
Lục Ly không mạo muội đi vào, nháy mắt ra dấu với Liễu Di ở bên trong. Liễu Di lặng lẽ đi ra, Lục Ly hỏi:
- Tình huống thế nào? Tra được rõ ràng tư liệu người này chưa?
Liễu Di gật đầu nói:
- Tư liệu Lộc trưởng lão đã hỏi thăm rõ ràng. Người này tên Thiên Đà Tử, rất nổi danh ở Thiên Đảo Hồ, trăm năm trước liền đã đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong. Hắn đúng là thật tâm tới nương nhờ, chẳng qua người này chúng ta không thể nhận.
- Hả?
Lục Ly kinh ngạc nhíu mày hỏi:
- Vì sao không thể nhận?
- Nuôi không nổi.
Liễu Di khẽ thở dài nói:
- Trăm năm trước Thiên Đà Tử liền đã đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, trăm năm qua hắn gia nhập hơn bốn mươi thế lực, cuối cùng tất cả thế lực đều tiễn hắn đi. Bởi vì người này là kẻ điên, một năm xung kích Mệnh Luân cảnh một lần, tổng cộng đã xung kích hơn tám mươi lần, lại không một ngoại lệ đều thất bại.
- Hơn tám mươi lần?
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, đã hiểu phần nào ý của Liễu Di. Trước kia Liễu gia Thái trưởng lão từng nói qua với hắn, tài phú Liễu gia chỉ đủ xung kích Mệnh Luân cảnh ba lần, lấy hiểu biết của Lục Ly đối với tài phú Liễu gia khi trước mà tính, xung kích một lần Mệnh Luân cảnh chí ít phải cần ba trăm vạn Huyền Tinh!
Một năm Thiên Đà Tử xung kích một lần Mệnh Luân cảnh, bằng với một năm phải chuẩn bị cho hắn ba trăm vạn Huyền Tinh, như thế dù là bất kỳ gia tộc tam phẩm nào đều nuôi không nổi. Gia tộc tứ phẩm lại không thiếu võ giả Hồn Đàm cảnh, cần gì phải nuôi Thiên Đà Tử?