- Xung kích trăm năm nay đều thất bại? Vẫn còn muốn xung kích tiếp?
Lục Ly không khỏi nghẹn lời, trên con đường võ đạo thiên phú rất quan trọng, đã xung kích hơn tám mươi lần đều thất bại, vậy đời này khẳng định không cách nào đột phá Mệnh Luân cảnh, tên Thiên Đà Tử này đúng thật là võ si.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, chỉ cần ngưng kết Mệnh Luân thành công, liền có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, không cần lo chết sớm. Ai cũng không muốn chết, ai cũng muốn liều một phen, đột phá Mệnh Luân một thế giới mới liền mở ra.
Lục Ly trầm ngâm một phen lại hỏi:
- Hiện tại một năm gia tộc có thể kiếm được bao nhiêu Huyền Tinh?
Liễu Di suy tính một lúc mới đáp:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một năm có thể kiếm hơn hai trăm vạn Huyền Tinh, chẳng qua hiện tại chi tiêu của chúng ta cũng rất lớn, một năm có thể tính trữ gần trăm vạn Huyền Tinh đã rất không sai.
Lục Ly khẽ thở dài nói:
- Đúng thật nuôi không nổi…
Lục Ly trầm tư thoáng chốc rồi hỏi tiếp:
- Tư liệu về tên Thiên Đà Tử này có vấn đề gì không? Nếu chúng ta chiêu mộ, hắn sẽ không làm loạn trên đảo chứ?
- Lục Ly, chúng ta thật sự nuôi không nổi...
Liễu Di lắc đầu, thấy Lục Ly bất động thanh sắc, nàng đành phải bổ sung thêm:
- Người ngược lại không vấn đề, Thiên Đà Tử rất nổi danh ở Thiên Đảo Hồ, trước giờ chưa nghe nói làm loạn qua.
- Vậy là được!
Lục Ly đột nhiên đưa ra quyết định, bước nhanh đi tới Uy Vũ điện, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão chính đang tiếng ngon tiếng ngọt nói chuyện với Thiên Đà Tử. Thấy Lục Ly đi vào, cũng biết hắn gọi Liễu Di đi ra để hiểu rõ tình hình, lập tức như trút gánh nặng nói:
- Thiên Đà Tử tiền bối, vị này chính là Lục Ly đảo chủ chúng ta. À, hắn có quan hệ rất tốt với Minh Vũ đại nhân.
Thiên Đà Tử thấy chính chủ đi đến, khí tức cường đại trên người đột nhiên phóng thích, khiến cho bầu không khí Uy Vũ điện bất giác trở nên đè nén, ngạo nghễ nói:
- Sự tình về Lục đảo chủ lão hủ ngược lại có nghe nói qua, tuổi trẻ tài cao a. Minh Vũ đại nhân từng có vài lần duyên phận với ta, cũng tính là người quen.
Lục Ly nhàn nhạt quét nhìn Thiên Đà Tử một lượt, không nói chuyện, trực tiếp bước đến chủ vị, cúi đầu uống mấy ngụm trà mới nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Không cần biểu dương thực lực với ta, tình huống của ngươi ta đã rõ ràng, ngươi không muốn nói chuyện yên lành thì thôi, tiễn khách!
Ngữ khí Lục Ly khiến đám người Thất trưởng lão hơi ngớ, thái độ này của Lục Ly so với Thiên Đà Tử thì càng thêm phách lối, chẳng lẽ hắn không sợ Thiên Đà Tử trở mặt?
Thiên Đà Tử khẽ biến sắc, ánh mắt chuyển vẻ băng lãnh, nhìn chằm chằm Lục Ly. Lục Ly lại không chút nào yếu thế, trừng mắt nhìn ngược lại Thiên Đà Tử.
Hai người Thất trưởng lão thấp thỏm không yên, không dám hó hé nửa lời. Lát sau khí tức khủng bố trên người Thiên Đà Tử đột nhiên thu liễm, nét mặt lộ ra ý cười hiền lành, tựa như một lão gia gia hòa ái, cười hắc hắc nói:
- Lục đảo chủ không hổ là thiếu niên anh hùng, lão hủ bội phục bội phục. Lão hủ từ xa vạn dặm tới đây, tự nhiên là mang theo thành ý, Lục đảo chủ muốn nói chuyện thế nào? Lão hủ rửa tai lắng nghe.
- Ách...
Nhìn bộ mặt già tràn đầy nếp nhăn, thần tình nịnh nọt kia của Thiên Đà Tử, Thất trưởng lão Cửu trưởng lão và Liễu Di đều nhất thời nghẹn họng. Tên Thiên Đà Tử này nói thế nào cũng là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, tôn nghiêm và ngạo cốt của cường giả hắn vứt đâu hết rồi?
Sắc mặt Lục Ly hòa hoãn phần nào, hắn không nói chuyện, lại uống một hớp trà, sau đó mới thản nhiên nói:
- Ngươi muốn gia nhập Huyết Sát đảo, chúng ta không phải không thể cân nhắc, chẳng qua ngươi muốn làm Đại trưởng lão thì không có cửa, cùng lắm chỉ cho ngươi một ghế chấp sự, chuyện gì cũng không tư cách quản, chỉ có trách nhiệm hộ vệ Huyết Sát đảo!
- Đảo chủ!
Đám người Thất trưởng lão cuống lên, Lục Ly lại khoát tay ra hiệu bọn hắn đừng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Đà Tử, chờ đợi trả lời từ hắn.
Thiên Đà Tử lần nữa nổi giận, tròng mắt trợn trừng như mắt trâu, vỗ bàn phẫn nộ hét:
- Chấp sự? Phụ trách hộ vệ an toàn trên đảo? Lục đảo chủ, ngươi tưởng lão hủ là có trông nhà hộ viện chắc? Ngươi quá xem thường lão phu. Trăm năm trước lão phu đã danh chấn tứ phương, tung hoành Thiên Đảo Hồ suốt trăm năm, đừng nói một thế lực tam phẩm cỏn con như các ngươi, dù Hứa Trần gặp ta cũng đều phải khách khí...!
- Tiễn khách!
Thiên Đà Tử còn chưa dứt lời, Lục Ly liền đã quát lạnh một tiếng, trực tiếp bước thẳng ra ngoài.
Thiên Đà Tử lập tức gấp, thân thể chợt lóe đi tới trước mặt Lục Ly, trên mặt lại hiện lên ý cười nịnh nọt nói:
- Lục đảo chủ, lão hủ đã nói hết đâu, ngươi đừng có gấp. Thật ra chỉ cần các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, chấp sự cũng không phải không thể làm, về sau an toàn Huyết Sát đảo cứ giao hết cho lão hủ.
Lục Ly nghiêng mắt nhìn Thiên Đà Tử hỏi:
- Điều kiện gì?
Nét mặt Thiên Đà Tử bỗng chốc trở nên trang nghiêm, trầm giọng nói:
- Gần đây lão hủ tham ngộ mấy loại loại áo nghĩa, tự tin có thể xung kích Mệnh Luân cảnh. Chỉ cần Huyết Sát đảo vô hạn cung cấp linh tài xung kích Mệnh Luân cảnh, sau này chuyện của Huyết Sát đảo sẽ là chuyện của lão phu. Ai dám công kích Huyết Sát đảo, trước tiên phải bước qua xác lão phu!
- Vô hạn cung cấp...
Khóe miệng Liễu Di Thất trưởng lão Cửu trưởng lão bất giác co quắp, bọn hắn sợ chính là cái này, một năm xung kích Mệnh Luân cảnh một lần, dù Huyết Sát đảo có đập nồi bán sắt cũng cung cấp không nổi.
Mời thần dễ dàng, đến lúc đó đưa thần đi mới khó.
Hiện tại Huyết Sát đảo đã có mười lăm tên Lục Ải Nhân, an toàn không thành vấn đề. Một năm số Huyền Tinh tiêu tốn cho Lục Ải Nhân cũng đã là con số trên trời.
- Nằm mơ!
Lục Ly quát lạnh một tiếng, khiến tinh thần đám người Thất trưởng lão khẽ chấn, xem ra Lục Ly còn chưa hồ đồ.