Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly không chết.
Không gian Thần thú xuyên thẳng qua đầm nước đến, đến dưới đáy, sau đó tiến vào trong một sơn động cực lớn, hơn nữa ơn động này còn chạy dọc vào trong, đi tới một quảng trường khổng lồ dưới mặt đất. Quảng trường không có chút Hắc Nguyên Huyết nào, khô ráo vô cùng, có vẻ nơi đây mới đích thực là sào huyệt của không gian Thần thú.
Ông!
Sau khi xuống đến quảng trường dưới lòng đất, hộ tráo màu đen ngoài thân không gian Thần thú biến mất, nó nằm rạp xuống đất ngủ say, không để ý gì tới Lục Ly.
Lục Ly không dám loạn động, cũng không dám nhô ra thần niệm, chỉ thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng tình hình bên ngoài. Sau khi phát hiện không gian quảng trường dưới lòng đất này ổn định dị thường, trong lòng hắn không khỏi khẽ động.
Không gian ổn định đồng nghĩa với hắn có thể Phi Độ Hư Không rời đi. Hắn có thể đi ra từ trong Thiên Tà Châu, sau đó nháy mắt Phi Độ Hư Không đào thoát, phỏng chừng lần tiếp theo xuất hiện sẽ đến được U Yến chi địa.
Vấn đề là...
Không gian Thần thú này lợi hại như vậy, hắn vừa đi ra liệu có bị nó miểu sát trong nháy mắt? Thiên Tà Châu không có khí tức sinh mệnh, nhưng khí tức sinh mệnh của hắn lại rất nồng nặc. Linh trí Hoang thú đa phần không cao, trời sinh có địch ý với Nhân tộc, hơn nữa hắn còn hiện ra ngay trong sào huyệt của nó.
Nhưng nếu không đi, chẳng lẽ một mực ở lại đây? Vạn nhất Thần Tượng Tông xuất động cường giả càng mạnh thì sao? Phải biết Thần Tượng Tông đâu phải chỉ có một hai tên Thần Giới Chí Tôn.
Thời gian từ từ trôi qua, sửa nửa nén hương Lục Ly cảm ứng được không gian Thần thú vẫn đang một mực nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có bất cứ động tĩnh nào. Hắn cắn răng điều khiển Thiên Tà Châu từ từ rụt nhỏ thành hạt bụi, chậm rãi bay ra khỏi lưng nó.
Không gian Thần thú vẫn không có bất kỳ dị động nào, một mực trầm trầm ngủ say, Lục Ly lập tức như được đại xá, chậm rãi khống chế Thiên Tà Châu bay vào trong góc.
Đợi bay vào trong góc rồi, Lục Ly tiếp tục cảm ứng thông qua Thiên Tà Châu, sau khi xác nhận không gian Thần thú không có động tĩnh, hắn cắn răng hiện thân ra bên ngoài.
Xuy xuy!
Vừa đi ra, hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất vẽ trận giữa không trung, mắt không nhìn pháp trận mà nhìn chằm chằm không gian Thần thú cách đó không xa.
Một cảnh khiến Lục Ly kinh hãi diễn ra, lúc này tròng mắt không gian Thần thú đột nhiên mở ra, trong đôi mắt to tràn đầy băng lãnh và sát ý.
Lục Ly chỉ cách không gian Thần thú có trăm trượng, lúc này hắn nhìn đôi tròng mắt kia mà cảm giác hệt như đang nhìn tử thần.
- Chết rồi, chết rồi!
Sâu trong linh hồn Lục Ly truyền đến cảm giác nguy cơ trí mạng, lúc này miệng rộng của không gian Thần thú chính đang nhắm về phía hắn, nếu há mồm phun ra khí lưu màu đen, nháy mắt hắn liền sẽ bị xoắn nát. Ở trước mặt khí lưu màu đen, đại năng Thần Giới đều như tượng đất, không kham nổi một kích, chút lực phòng ngự của hắn so ra thì có đáng là gì?
Thậm chí hắn không lấy ra Lôi Thần Nộ, hắn biết nếu không gian Thần thú muốn giết mình, có lấy ra Lôi Thần Nộ cũng đã muộn, hơn nữa Lôi Thần Nộ cũng chưa hẳn có thể tạo thành thương tổn đối với không gian Thần thú.
- Ồ?
Một chuyện khiến Lục Ly chấn kinh xảy ra, không gian Thần thú nhìn hắn một lúc, sau đó bất ngờ nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say.
Lục Ly chớp chớp mắt, không tin vào mắt mình, tưởng là nhìn thấy ảo giác. Hoang thú thấy nhân loại mà không ra tay? Hơn nữa Lục Ly còn hiện ra ở trong sào huyệt của nó? Chẳng lẽ nó thấy Lục Ly quá yếu, cho nên lười nhác động thủ?
Mặc kệ ra làm sao, thời cơ như thế Lục Ly há lại bỏ qua? Pháp trận đã hoàn thành, một cánh cửa nhỏ màu vàng xuất hiện, thân hình hắn lóe lên, xông vào trong cửa nhỏ tan biến không thấy.
Sau khi Lục Ly rời đi, không gian Thần thú lập tức mở mắt, sau đó ngồi xổm trên đất, quay đầu về một góc. Trên mặt nó lộ ra vẻ lấy lòng, đuôi khẽ lay động, nhìn hoàn toàn không giống Hoang thú cấp Vương mà càng giống một con chó xù.
Ông!
Góc trước mặt không gian Thần thú khẽ ba động, tiếp đó một đạo thân ảnh hiện ra, người này nhìn rất hư ảo, toàn thân đều có cảm giác mông lung, căn bản không thấy rõ khuôn mặt.
Hắn nhìn vào nơi Lục Ly vừa rời đi, thấy pháp trận dần dần biến mất, khẽ gật đầu nói:
- Lục Ly, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Nếu ngươi không thể quật khởi ở U Yến chi địa, vậy liền chết ở đó luôn đi, đỡ khiến tiểu thư nhà ta phải nhớ mong!
Ông!
Chừng gần nửa ngày sau, không gian trên hạp cốc xuất hiện ba động, tiếp đó bốn đạo nhân ảnh đồng thời hiện ra. Bên ngoài có một ít đệ tử Thần Tượng Tông lưu thủ, vừa nhìn thấy đám người này lập tức ai nấy đều sợ hãi quỳ xuống nói:
- Gặp qua tông chủ, gặp qua hai vị trưởng lão, gặp qua Hoàng tiểu thư.
Báo trưởng lão và Ngưu trưởng lão dưới hạp cốc cũng bị kinh động, lập tức bay vụt lên, Báo trưởng lão thần sắc hổ thẹn khom lưng nói:
- Gặp qua tông chủ, gặp qua hai vị trưởng lão.
Ngưu trưởng lão cũng khom mình hành lễ, tông chủ Thần Tượng Tông mặt không biểu tình, liếc nhìn cả đám một lượt, sau đó hỏi:
- Tình hình thế nào, Lục Ly đâu?
- Ở phía dưới, sinh tử chưa biết!
Báo trưởng lão chỉ xuống dưới vực sâu, giải thích qua một lượt tình hình, Lạc Hoàng ở bên cạnh nghe vậy, tròng mắt khẽ sáng lên. Trong cảnh ngộ như vậy mà Lục Ly vẫn còn có thể sống sót, không thể không nói mạng đứa này đúng là cứng thật.
- Hắc Nguyên Huyết? Không gian Thần thú?
Tông chủ Thần Tượng Tông khẽ nhíu mày, sau đó vung tay lên nói:
- Đi, đi xuống xem xem!
Chúng nhân bay xuống hạp cốc, rất nhanh liền đến trên đầm nước Hắc Nguyên Huyết, tông chủ liếc qua một lượt, khẽ gật đầu nói:
- Đúng thật là Hắc Nguyên Huyết, đưa tin về cho Sư trưởng lão chuẩn bị, sai phái người tới thu dọn chỗ này, đây chính là tài liệu tuyệt hảo dùng cho luyện khí.
Một tên trưởng lão vội vàng đưa tin, Báo trưởng lão khẽ nhếch môi, tông chủ tới lại không lập tức đánh giết Lục Ly, mà bắt đầu quay sang thu thập thần tài.
- Ta đi xuống xem xem, các ngươi đứng im ở đây, chiến giáp trên thân các ngươi không chịu được Hắc Nguyên Huyết đâu!