Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu nha đầu này rất xinh đẹp, mặc áo lông chồn váy bông, chỉ là thể cốt có chút đơn bạc, nhìn có vẻ khá yếu ớt.
- Hi tiểu thư!
Lâm thống lĩnh và đám quân sĩ vội vàng khom lưng hành lễ, Lâm thống lĩnh chỉ về hướng Lục Ly vừa rời đi nơi xa nói:
- Vừa rồi có một nam tử tóc trắng đột nhiên xuất hiện ở chõ này, hỏi xin ta một phần địa đồ. Còn nói muốn gia nhập Đồ Thần Điện, người này thân phận bất minh, nên ta liền cự tuyệt.
- À...
Tiểu nha đầu nhìn qua chỉ chừng tám chín tuổi, thực lực không tính mạnh, nàng có một đôi mắt to sáng ngời, chớp chớp nói:
- Lâm thống lĩnh, Đồ Thần Điện chúng ta hiện đang rất cần người, sao ngươi lại không chiêu lãm hắn?
Lâm thống lĩnh cười khổ nói:
- Tiểu thư, ta cảm thấy người này rất nguy hiểm, thân phận lại bất minh. Gần đây phía Nguyệt Luân Cung đang nhìn chằm chằm bên này, ta sợ là gian tế của Nguyệt Luân Cung.
- À!
Tiểu nha đầu rõ ràng không có quá nhiều tâm cơ, khẽ gật đầu, khua tay nói:
- Hỉ Bá, chúng ta đi thôi.
Lâm thống lĩnh thoáng cả kinh, đứng chắn trước mặt tiểu nha đầu hỏi:
- Tiểu thư, gần đây bên ngoài rất nguy hiểm, ngài muốn xuống núi?
- Đúng rồi...
Tiểu nha đầu nghiêng đầu nói:
- Ta đi tìm mẫu thân và ông ngoại, chỉ cần ông ngoại nguyện ý giúp chúng ta, đám người xấu Nguyệt Luân Cung kia sẽ không làm khó nữa. Yên tâm đi, có Hỉ Bá bảo hộ ta rồi, không phải gần đây người Nguyệt Luân Cung đang đi vây bắt Hoang thú cấp Thiên ư? Không sao đâu, chỗ ông ngoại lại cách không xa.
Lâm thống lĩnh vẫn không khỏi lo lắng, hỏi nói:
- Điện chủ đồng ý ngươi đi ra?
- Phụ thân đang bế quan!
Tiểu nha đầu nhếch môi nói:
- Lâm thống lĩnh, ta đã thông báo với bên mẫu thân, các nàng sẽ phái người tới đón, phía Nguyệt Luân Cung làm sao dám đụng đến ta?
Lâm thống lĩnh ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý, liền không nói gì thêm, chẳng qua hắn vẫn phất tay phái ra hai người nói:
- Các ngươi đi theo tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra chuyện, các ngươi đưa đầu tới gặp ta.
- Đa tạ Lâm thống lĩnh!
Tiểu nha đầu cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê khiến Lâm thống lĩnh nhìn mà thương, tiểu nha đầu này chính là bảo bối của Đồ Thần Điện, ai gặp cũng đều sinh lòng thương yêu.
Tiểu nha đầu mang theo ba người vui sướng đi xuống núi, Lâm thống lĩnh đưa mắt nhìn theo các nàng rời đi. Lúc này trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm chẳng lành, mong đừng xảy ra chuyện gì, nếu không điện chủ e là điên mất.
- Hay là đi bẩm báo cho điện chủ một tiếng.
Lâm thống lĩnh thoáng ngập ngừng, chẳng qua nghĩ đến gần đây bên phía Nguyệt Luân Cung xuất hiện mấy con Hoang thú cấp Thiên, cộng thêm uy danh ông ngoại tiểu nha đầu, hẳn là Nguyệt Luân Cung sẽ không dám làm loạn.
Rời khỏi Côn Luân Sơn, Lục Ly có chút mê mang, không biết nên đi đâu.
Nơi đây hắn không quen không biết, chỉ đành phải mờ mịt tiến về phía trước. Chẳng qua đã tới U Yến chi địa rồi, Thần Tượng Tông hẳn sẽ không đuổi tới, dù có phái người tiến vào chắc cũng không dám trắng trợn tìm kiếm hắn.
Dù cho đã tới U Yến chi địa, nhưng không có nghĩa là đã tuyệt đối an toàn, hơn nữa, nghe nói ở U Yến chi địa giết chóc là chuyện thường, nơi này có khi lại càng thêm nguy hiểm.
Lục Ly hành tẩu một mình nơi hoang dã, rất dễ xảy ra chuyện, bởi thế hắn muốn tìm đến một tiểu thế lực, tiềm phục tiến vào, trước an tâm tu luyện mấy năm, sau đó lại từ từ mưu đồ.
- Ừm...
Lục Ly bôn tẩu hơn vạn dặm, phát hiện trước mặt có một sơn động nhỏ, bèn tính trước vào đó nghỉ ngơi mấy ngày.
Thần niệm tiến vào trong sơn động thăm dò một phen, không ngờ lại có người, một tên tiểu Thần Linh. Người kia phát hiện thần niệm Lục Ly, cảm giác được Lục Ly lên núi tiến về phía này, lập tức như chim sợ cành cong bay vụt ra, đào tẩu về nơi xa.
- Tình hình ở đây đúng là hiểm ác!
Lục Ly âm thầm lắc đầu, nhìn vẻ mặt người nọ, đoán chừng ở U Yến chi địa cảnh một lời không hợp liền đại khai sát giới diễn ra tương đối thường xuyên. Người này rõ ràng sợ mình đánh giết cho nên mới lập tức trốn đi.
Lục Ly lười nhác nghĩ nhiều, Linh Ẩn Chiến Giáp hiển hiện ngoài thân, xông vào trong sơn động khoanh chân ngồi xếp bằng nghỉ ngơi. Hắn lấy ra địa đồ U Yến chi địa quan sát một phen, song không thu hoạch được gì quá lớn.
U Yến chi địa không phân chia thành các phủ vực, trên bản đồ chỉ ghi chú về Linh Sơn Phúc Địa và một ít địa vực kỳ dị.
Toàn bộ U Yến chi địa chỉ có chín tòa thành trì, những nơi còn lại đều không có thành trì, chín tòa thành trì này hẳn cũng là nơi cư trú của Cửu Đại Thần Vương.
Lục Ly tìm được Côn Luân Sơn, nằm ở mặt tây nam trên địa đồ, phía này có một tòa đại thành gọi là Bàn Vương Thành, xem ra Thần Vương ở mặt tây nam này cũng chính là Bàn Vương.
Nếu có thể thì tới Bàn Vương Thành cư trú cũng không sai, chỉ là Lục Ly không biết làm sao để vào thành? Người bình thường có tư cách vào thành không? Trong thành có quy củ đặc biệt nào cần phải lưu ý?
Bàn Vương Thành cách chỗ này tương đối xa, Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy phải đi tìm người hỏi dò một phen, nếu đối phương không phối hợp hắn đành phải cường hành bắt đối phương phải phối hợp.
- Không thể tiếp tục lắc lư ngoài dã ngoại hoang vu, thế này rất dễ xảy ra chuyện!
Lục Ly hạ quyết định, hiện tại thủ đoạn mạnh nhất trong tay hắn là Lôi Thần Nộ, nhưng thứ này không thể dễ dàng lộ ra ngoài. Bằng không sẽ dẫn tới hậu hoạn vô cùng, ai dám cam đoạn chuyện ở Thần Giới không truyền tới U Yến chi địa? Vạn nhất dẫn lên người có tâm chú ý, hắn liền lần nữa phải đối mặt với truy sát.
Phanh phanh phanh!
Đang lúc trầm tư, nơi xa chợt truyền đến từng hồi tiếng nổ vang, đánh thức Lục Ly, hắn nhướng mày tung mình như u hồ bay ra bên ngoài.
Khoác lên Linh Ẩn Chiến Giáp, hắn hành tẩu không phát ra nửa điểm tiếng gió, chui vào trong một ngọn núi nhỏ, không nhô ra thần niệm mà dùng mắt thường quan sát phía tiền phương xa xa.
Trước mắt có hai nhóm người chính đang khai chiến, một bên chỉ có bốn người, bên còn lại có hơn mười người. Bên bốn người còn có một tiểu nha đầu, chiến lực chắc là thấp đến đáng thương, nếu không phải bên cạnh tiểu nha đầu có một lão giả chiến lực không sai, sợ rằng cả đám sớm đã bị giết sạch.