Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly khoái tốc bắn lên, đảo mắt nhìn về phía người vừa tấn công mình, khóe miệng lộ ra hàn ý, cung chủ Nguyệt Luân Cung rốt cục lộ diện.
Đây là một nam tử trung niên thân hình nhỏ nhắn, cả người tản mát ra khí tức âm lãnh, khoác chiến giáp màu xám đen, trong tay cầm một thanh chủy thủ tản mát ra u quang.
Đại Năng Thần Giới!
Trong lòng Lục Ly lại không có quá nhiều e ngại, hắn oanh sát Đại Năng Thần Giới nhiều lắm rồi. Chẳng qua một kích vừa rồi uy lực thực sự rất lớn, pháp trận trong Linh Ẩn Chiến Giáp đều ẩn ẩn có dấu hiệu bị chấn hỏng. Đoán chừng nếu mặc cho đối phương công kích mấy lần, Linh Ẩn Chiến Giáp liền phải phế.
Ông!
Lục Ly thu lại Linh Ẩn Chiến Giáp, ngoài thân hiện ra một bộ chiến giáp màu xanh da trời, so ra thì năng lực phòng ngự của Kinh Lôi Giáp mạnh hơn Linh Ẩn Chiến Giáp nhiều. Bộ chiến giáp này hấp thu rất nhiều lực lượng lôi điện, dù mặc cho cung chủ Nguyệt Luân Cung liên tục tấn công mấy vạn lần đều không sao.
Sau khi xuất hiện, cung chủ Nguyệt Luân Cung không hề ra tay với những người còn lại, mà đứng xa xa đối diện với Lục Ly. Lục Ly không cam tâm yếu thế nhìn hắn, bốn phía không ai dám công kích hai người, trường diện trở nên cực kỳ quỷ dị.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc rồi mở miệng nói:
- Cung chủ Nguyệt Luân Cung? Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó đơn đấu?
Cung chủ Nguyệt Luân Cung cũng đang có ý này, giao chiến với Lục Ly ở đây, hai khôi lỗi kia tất sẽ can dự, hắn rất khó giành được phần thắng. Hơn nữa động thủ ở chỗ này cũng rất dễ ngộ thương người nhà. Thế là hắn bèn khẽ gật đầu bay vụt sang bên trái.
Lục Ly lập tức đuổi theo, tốc độ cung chủ Nguyệt Luân Cung rất nhanh, thoáng chốc đã bay vụt ra xa mấy trăm dặm.
Lục Ly theo sát ngay sau, đột nhiên cung chủ Nguyệt Luân Cung dừng lại, thân hình quặt ngược thành một đường cong, dán sát mặt đất bay vụt tới. Chủy thủ trong tay khua múa, cảm giác như mấy trăm thanh chủy thủ đang lắc lư, cực kỳ gai mắt, Lục Ly bất giác nhắm mắt lại.
Thiên Tà Châu trong tay hắn lóe lên quang mang, một viên Lôi Thần Nộ hiện ra, hắn đã đáp ứng Trì Hi Nhi báo thù cho phụ thân nàng, không cần nói cũng biết, người có thể đánh giết Trì Tuấn Phong chỉ có thể là tên cung chủ này, bởi thế hắn chuẩn bị dùng ra một viên Lôi Thần Nộ.
Năm dặm, ba dặm, một dặm!
Lôi Thần Nộ trong tay Lục Ly sáng lên, đang định dẫn bạo, lúc này cung chủ Nguyệt Luân Cung cũng kịp phản ứng. Sâu trong linh hồn hắn truyền đến cảm giác nguy cơ trí mạng, hắn không chút do dự, thân hình hơi lắc, tan biến khỏi chỗ cũ, khắc sau đã xuất hiện cách đó hai mươi dặm.
- Thuấn di?
Lục Ly thầm hô đáng tiếc, ánh mắt lại lộ vẻ giễu cợt, nhàn nhạt nói:
- Cung chủ Nguyệt Luân Cung, sao ngươi nhát gan vậy? Ta đứng im đây cho ngươi giết, ngươi lại không dám giết. Có giỏi thì đừng trốn, trong vòng mười chiêu mà không chém giết được ngươi, ta không phải họ Lục!
Dứt lời, sát khí trên thân Lục Ly cuộn trào lên, chậm rãi bước đến chỗ cung chủ Nguyệt Luân Cung, trong tay hắn hiện ra mười viên Lôi Thần Nộ, tất cả đều lấp lánh hào quang màu u lam, nhìn cực kỳ dọa người.
Ô ô!
Tròng mắt cung chủ Nguyệt Luân Cung chớp qua một tia tinh mang, đột nhiên lấy ra một chiếc kèn lệnh thổi lên. Chính hắn cũng không quay đầu, cứ thế chạy vội về nơi xa. Chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.
Cung chủ Nguyệt Luân Cung vừa nhìn liền biết là loại người âm lãnh hiếu sát, loại người này thường không thích khai chiến chính diện, tính nhạy bén đối với nguy hiểm cũng mạnh hơn người thường, gặp phải nguy hiểm chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Lôi Thần Nộ khiến hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng, đến sau Lục Ly lấy ra mười viên Lôi Thần Nộ, hắn càng triệt để bị dọa sợ. Trên người Lục Ly có Thần khí siêu phẩm, rất khó đánh giết được, bởi thế hắn liền quả quyết rút lui.
Hắn thổi lên kèn lệnh, võ giả phía Nguyệt Luân Cung tự nhiên vô tâm ham chiến, dồn dập triệt thoái ra sau, rất nhanh liền chạy không còn bóng dáng, bỏ lại thi thể đầy đất.
Lục Ly không đuổi theo, mà có đuổi cũng rất khó đuổi kịp, thần niệm hắn thăm dò qua một lượt, phát hiện Trì Hi Nhi đã ngất đi.
Lắc đầu quay trở về chiến trường, đám người Hỉ Bá xông tới, Lục Ly quét mắt nhìn toàn trường, phát hiện rất nhiều người ánh mắt mờ mịt, nản lòng thoái chí. Cái chết Trì Tuấn Phong mang đến cho bọn hắn đả kích rất lớn, có người còn quỳ gối trước thi thể Trì Tuấn Phong, xem ra Trì Tuấn Phong làm điện chủ rất được lòng thuộc hạ.
Cảm quan của Lục Ly đối với Trì Tuấn Phong cũng tạm, nghe qua chuyện xưa về hắn, đối với tao ngộ của hắn tính là có chút đồng tình. Lúc này thấy hắn chết thảm như vậy, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
- Lục đại nhân, ngài giết Nguyệt Ảnh rồi ư?
Hỉ Bá thần sắc bi phẫn, chắp tay hỏi dò, ánh mắt ba tên trưởng lão còn lại cũng mang đầy hi vọng nhìn Lục Ly. Nếu giết được cung chủ Nguyệt Luân Cung, chí ít Đồ Thần Điện tạm thời không phải lo bị tiêu diệt.
- Vẫn chưa!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Hắn rất giảo hoạt, vừa thấy tình thế không ổn liền lập tức rút lui, tốc độ hắn rất nhanh, lại hiểu thuật tiềm ẩn, ta đuổi không kịp.
Đám Hỉ Bá không giấu được vẻ thất vọng, sắc mặt ba tên trưởng lão đều hết sức khó coi, thậm chí còn có chút oán giận. Lục Ly quét nhìn một cái, khoát tay nói:
- Trước quét dọn chiến trường, để Trì điện chủ nhập thổ vi an, huynh đệ bị thương cũng phải cần tranh thủ trị liệu.
Nói xong, Lục Ly liền mặc kệ đám người ở đây, một mình đi lên Côn Luân Sơn, trong đầu đang nghĩ lát nữa Trì Hi Nhi tỉnh lại nên trấn an thế nào.
Một cô bé từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, lớn lên cùng với phụ thân, bây giờ phụ thân đột nhiên qua đời, Lục Ly thực sự không biết Trì Hi Nhi có thể chịu đựng được hay không?
- Nghe Lục đại nhân!
Hỉ Bá nhìn qua toàn trường, thấy rất nhiều người đều lộ vẻ mờ mịt bèn khoát tay lớn tiếng nói:
- Trì điện chủ chết rồi, nhưng hắn có đại ân với chúng ta, dù sau này các huynh đệ mỗi người một ngả, cũng phải trước để Trì điện chủ nhập thổ vi an cái đã...
Lời này của Hỉ Bá nói đến tận cùng vấn đề, điện chủ một thế lực chết rồi, ba tên trưởng lão lại đều không có thực lực và uy vọng tuyệt đối đủ để dẫn dắt chúng nhân.