Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1943 - Chương 1931: Chết Cũng Không Đi

Bất Diệt Long Đế Chương 1931: Chết cũng không đi

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Bởi thế Đồ Thần Điện rất có thể sẽ giải tán, mặc kệ sau cùng như thế nào, Trì Tuấn Phong còn chưa xuống mồ, mọi người đều cảm thấy chưa thể rời đi ngay bây giờ.

Cung chủ Nguyệt Luân Cung chưa chết, lúc nào cũng có thể quyển thổ trùng lai, Đồ Thần Điện e là khó mà giữ được, ở lại đây chỉ có con đường chết. Bởi thế ngay cả ba tên trưởng lão đều đang âm thầm tính toán đường ra, đợi sau khi Trì Tuấn Phong xuống mồ rồi thì nên đi đâu về đâu...

Quét dọn chiến trường, thu dọn di thể, cứu chữa thương binh, sau một ngày bận rộn, cuối cùng Trì Tuấn Phong cũng được an trí vào trong một bộ quan tài hoàng kim.

Trì Hi Nhi tỉnh lại, mới đầu nàng khóc lóc một lúc, nhưng rất nhanh sau đó liền kìm nước mắt, để Lục Ly mang tới linh đường, mặc vào đồ tang bắt đầu túc trực bên linh cữu Trì Tuấn Phong.

Nhìn thân ảnh gầy yếu đơn bạc quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc quật cường của nàng, trong lòng Lục Ly không khỏi càng thêm thương yêu.

Mỹ lệ, ôn nhu, đơn thuần, thiện lương, kiên cường...

Gần như tất cả ưu điểm của nhân loại đều hội tụ trên người cô bé này, chỉ cần là người bình thường đều sẽ yêu thích nàng, lúc này nhìn nàng cố nén không khóc, nét mặt quật cường quỳ gối ở đó, càng khiến người sinh lòng thương yêu.

- Đợi Trì Tuấn Phong xuống mồ xong liền đưa nha đầu này tới chỗ mẫu thân nàng!

Lục Ly trầm tư một lúc liền đưa ra quyết định, Côn Luân Sơn đã không thể ở lâu, Đồ Thần Điện chẳng mấy chốc sẽ tán, hắn cũng không thể ở lại chỗ này. Trì Hi Nhi còn có mẫu thân, ông ngoại còn là cường giả, mang đến bên kia, nàng sẽ có điều kiện trưởng thành càng tốt.

Không ngừng có người tiến đến thăm viếng, Trì Hi Nhi thân là gia thuộc lần lượt quỳ lạy đáp lễ, thân hình nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại lay động, như thể có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, khiến Lục Ly nhìn mà đau lòng không thôi. Đây mới chỉ là một đứa trẻ trên dưới mười tuổi, không ngờ lại có ý chí lực cường đại như thế.

Bận rộn một ngày, cuối cùng Trì Tuấn Phong được táng ở sau Côn Luân Sơn, võ giả chết đi cũng táng ở nơi đó, Trì Hi Nhi lại lần nữa ngất đi. Lục Ly an trí nàng cẩn thận, sau đó mới có cơ hội hỏi dò Hỉ Bá, rốt cục Trì Tuấn Phong đã chết như thế nào!

Nói đến đây Hỉ Bá liền giận dữ không thôi, nghe giải thích qua một lần Lục Ly mới hiểu được, thì ra là có nội gián, một tên trưởng lão bị mua chuộc, đương thời hắn bắt cóc Trì Hi Nhi mang xuống núi. Trì Tuấn Phong lập tức dẫn người truy sát, kết quả bị Nguyệt Ảnh mai phục, tên trưởng lão kia còn muốn vỗ chết Trì Hi Nhi. Vì cứu Trì Hi Nhi, Trì Tuấn Phong cắn răng nhận một kích mạnh nhất của Nguyệt Ảnh, bị trực tiếp đâm chết, chẳng qua tên trưởng lão kia cũng bị Trì Tuấn Phong đánh chết, Trì Hi Nhi thì được Hỉ Bá cùng theo cứu ra...

- Liên hoàn kế!

Lục Ly không khỏi bội phục Nguyệt Ảnh, kẻ này cũng là nhân vật, nếu lần này không phải là hắn, đoán chừng Đồ Thần Điện đã xong đời. Vốn Đồ Thần Điện tựa hồ mạnh hơn Nguyệt Luân Cung một chút, không ngờ sau cùng lại thiếu chút bị Nguyệt Luân Cung diệt đi.

- Ta chuẩn bị mang tiểu Hi Nhi tới chỗ mẫu thân nàng, sau đó sẽ rời khỏi Côn Luân Sơn, các ngươi cũng tự tính toán đường ra đi.

Lục Ly dặn dò Hỉ Bá một tiếng, sắc mặt Hỉ Bá âm tình bất định, ngập ngừng khoảnh khắc mới nói:

- Ta chỉ sợ tiểu Hi Nhi có oán niệm đối với mẫu thân và ông ngoại, sẽ không chịu đi...

- Không sao đâu!

Lục Ly khoát tay, phụ thân Trì Hi Nhi chết rồi, giờ nàng không có bất kỳ thân nhân nào ở đây, làm sao có thể không muốn tới chỗ mẫu thân.

Lục Ly quay lưng đi về, nhìn Trì Hi Nhi nằm trên giường một cái, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng chờ đợi nàng tỉnh lại.

- Cha, cha!

Nửa ngày sau, Trì Hi Nhi mơ hồ tỉnh dậy, nét mặt tràn đầy hoảng sợ kêu to, nước mắt trượt xuống như mưa, thân hình nhỏ nhắn rung động kịch liệt.

Lục Ly vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên giường giữ chặt tay Trì Hi Nhi, ôn nhu trấn an nói:

- Tiểu Hi Nhi đừng sợ, đại ca ca ở đây!

- Lục ca ca!

Trì Hi Nhi ngước mắt nhìn Lục Ly, lập tức oa oa khóc lớn, gắt gao ôm chặt Lục Ly, sợ hắn biến mất. Lục Ly ôn nhu trấn an, qua hơn nửa canh giờ, Trì Hi Nhi mới miễn cưỡng trấn định lại.

Lục Ly nhìn nàng mấy lần, mãi lúc sau mới mở miệng nói:

- Trì Hi Nhi, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi Thiên Đế Phong, ngươi đi tìm mẫu thân và ông ngoại đi.

- Mẫu thân ông ngoại?

Thân mình Trì Hi Nhi khẽ run rẩy, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phẫn nộ, trong mắt đầy vẻ kiên định, giọng nàng cũng đột nhiên chuyển lạnh, không ngừng lắc đầu nói:

- Không đi, có chết ta cũng không đi tìm bọn họ.

- Ách?

Lục Ly không khỏi kinh ngạc, Hỉ Bá nói Trì Hi Nhi có oán khí, lại không ngờ oán khí lớn đến vậy? Hắn nghi hoặc hỏi ngược lại:

- Vì cái gì? Đấy chính là mẫu thân ngươi!

- Nàng không phải mẫu thân ta, người kia cũng không phải ông ngoại ta!

Trong mắt Trì Hi Nhi toàn là hận ý khắc cốt minh tâm, lạnh giọng nói:

- Từ lúc sinh ra đến khi năm tuổi ta mới gặp được nàng một lần, cái người gọi là ông ngoại kia còn nhìn ta rất không thuận mắt, ta kêu hắn ông ngoại hắn cũng không trả lời. Nếu không phải hắn, cha mẹ ta sao lại tách ra? Phụ thân ta sao lại chết? Lúc đám người xấu Nguyệt Luân Cung kia xâm nhập, ta đi Thiên Đế Phong mấy lần, quỳ xuống cầu hắn giúp phụ thân ta một lần, hắn đều không thèm nhìn ta lấy một lần. Hừ, giờ phụ thân ta chết rồi, ta có chết cũng không đi Thiên Đế Phong...

Trì Tuấn Phong chết rồi, tiểu nha đầu này tựa hồ bỗng trưởng thành lên nhiều. Tư tưởng cũng trở nên thành thục dị thường, trong mắt toàn là vẻ kiên định và oán hận, khiến Lục Ly không khỏi kêu khổ trong lòng.

- Không đi Thiên Đế phong!

Lục Ly vuốt vuốt trán nói:

- Vậy ngươi đi đâu? Côn Luân Sơn này đã không an toàn, sớm muộn cũng sẽ bị Nguyệt Luân Cung công chiếm.

- Ta không đi đâu cả, ta ở lại Côn Luân Sơn!

Trì Hi Nhi siết chặt nắm tay nhỏ nhắn nói:

- Đây là cơ nghiệp cha lưu lại, ta muốn thay hắn thủ hộ, dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với cha.

Bình Luận (0)
Comment