Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1950 - Chương 1938: Chém Giết Hết Thảy Kẻ Địch Tới Xâm Phạm

Bất Diệt Long Đế Chương 1938: Chém giết hết thảy kẻ địch tới xâm phạm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Hi Nhi, ngươi nói chuyện với ông ngoại và đại bá kiểu gì thế?

Sắc mặt tên trung niên tức thì trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Chúng ta tới đón ngươi về nhà, mẫu thân ngươi đang ở Thiên Đế phong chờ ngươi đi về. Phụ thân ngươi chết rồi, ngươi còn có mẫu thân, còn có ông ngoại và đại bá, sau này không ai có thể tổn thương ngươi.

Nhắc tới hai chữ “phụ thân”, tròng mắt Trì Hi Nhi bỗng chợt đỏ lên, nước mắt không ngừng rớt xuống, nét mặt nàng hiện đầy vẻ giễu cợt, lạnh giọng nói:

- Ta không có nhà, Thiên Đế Phong không phải nhà của ta, ta không có mẫu thân, cũng không có đại bá, càng không có ông ngoại, ta chỉ có phụ thân. Các ngươi đi thôi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, ta không có thân nhân như các ngươi, ta không cần các ngươi phải thương hại.

Nói xong Trì Hi Nhi liền quay đầu chạy như bay, về lại trong thành bảo, hôm nay nàng mắng chửi đã là nhờ công Trì Tuấn Phong dạy bảo nhiều năm, bằng không sớm đã phát tác rồi.

Lục Ly quay sang Triệu Hỉ chớp mắt ra hiệu, kẻ sau vội vàng đuổi theo, lúc này Lục Ly mới quay đầu nhìn Nhạc Thần Sơn và người trung niên sắc mặt đang rất khó coi, nhún vai một cái rồi nói:

- Hai vị, các ngươi cũng thấy đấy, Hi Nhi không nguyện ý đi với các ngươi, bởi thế mời các ngươi về cho.

- Hừ!

Nhạc Thần Sơn rõ ràng đang rất phẫn nộ, trùng trùng hừ lạnh một tiếng, tên trung niên bên cạnh thì sắc mặt khó coi nói:

- Ngươi là thế nào với Hi Nhi? Ngươi là cái thá gì mà đòi có tư cách nói chuyện với chúng ta? Nhất định là các ngươi mê hoặc Hi Nhi, phụ thân, ngài xem, hay là ta trực tiếp đi xuống bắt Hi Nhi mang về?

Nhạc Thần Sơn mặt không biểu tình, không nói chính là mặc nhận. Tên trung niên lập tức lạnh giọng nói:

- Mở ra hộ tráo, ta muốn mang Hi Nhi đi về.

- Thật xin lỗi!

Ý cười trên mặt Lục Ly tan biến, thần sắc nghiêm túc nói:

- Hi Nhi không nguyện ý đi cùng các ngươi, cũng không muốn nhận các ngươi làm thân nhân, thế nên mời các ngươi đi cho, bằng không chúng ta sẽ coi là các ngươi đang phi pháp xâm nhập nơi này.

- Ha ha ha!

Tên trung niên giận quá hóa cười, trong tay hiện ra một thanh đại đao màu đỏ cực lớn, từ đằng xa chỉ thẳng tới Lục Ly nói:

- Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi lại tưởng mình là nhân vật? Chúng ta tới đón về thân nhân, dù Bàn Vương có tới cũng sẽ không nói được gì. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mở ra hộ tráo, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười lạnh lùng, nhàn nhạt nói:

- Ta cũng cảnh cáo các ngươi, dám cả gan xâm nhập Côn Luân Sơn. Chúng ta không chỉ khiếu nại với Bàn Vương, sẽ còn chém giết hết thảy kẻ địch tới phạm.

- Được, được lắm!

Tên trung niên lại lần nữa giận quá hóa cười, tung người bay vụt lên từ trên chiến xa, lao thẳng xuống Côn Luân Sơn. Đại đao màu đỏ trong tay sáng ngời, Khí Linh du tẩu trên đó, khí tức nóng bỏng lan tràn ra từ trong đại đao, từng đạo sóng lửa nhập vào xuất ra, chuẩn bị chém xuống bất cứ lúc nào.

- Lên!

Trong tay Lục Ly sáng lên một đạo thần lực, đánh xuống dưới mặt đất, toàn bộ mặt đất Côn Luân Sơn chợt sáng lên, tiếp đó nồng vụ cuộn trào lan tràn, bao trùm lấy tên trung niên.

- Hả?

Thần niệm Nhạc Thần Sơn quét qua, sắc mặt hơi biến, phẫn nộ quát:

- Ngươi dám? Nhạc Bất Phàm, lui!

- Hưu!

Thân hình Nhạc Thần Sơn như diều hâu bay vút xuống, xông vào trong sương mù, rất nhanh lại lần nữa lao vút lên.

Trong tay hắn xách theo Nhạc Bất Phàm, chẳng qua lúc này chiến giáp trên thân Nhạc Bất Phàm đã nứt tung, máu me khắp người, trong mắt chất đầy hoảng sợ.

- Ách?

Đám trưởng lão và bang chúng ngơ ngác nhìn nhau, bọn hắn sớm biết trong Côn Luân Sơn có sát trận được Lục Ly bố trí, lại không ngờ sát trận này bá đạo đến vậy. Vừa rồi nếu không phải Nhạc Thần Sơn động thủ, e là Nhạc Bất Phàm sớm đã mất mạng.

Thần sắc Lục Ly lại vẫn không biến, bộ dạng như thể hết thảy đều nắm hết trong lòng bàn tay, hắn đứng chắp tay lạnh lùng nói:

- Nhạc tiền bối, ta đã rất nể mặt ngươi, nếu không vừa rồi dù ngươi có ra tay cứu viện, con ngươi cũng đã biến thành một bộ thi thể!

Lời này của Lục Ly rất ngông cuồng, chẳng qua Nhạc Thần Sơn không thể không thừa nhận hắn nói đúng thật tình. Vừa rồi lúc lao xuống, Nhạc Bất Phàm đã trúng chiêu, chiến giáp khắp người bị xoắn nát, nếu Lục Ly thật động sát tâm, thứ hắn cứu về tuyệt đối là một bộ thi thể.

Lục Ly giơ cao đánh khẽ, nhưng không có nghĩa là Nhạc Thần Sơn sẽ cảm kích, ngược lại còn phẫn nộ không thôi. Bởi vì khí tức Lục Ly yếu như vậy, trẻ như vậy. Bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch khiêu hấn và nhục mạ, dù có là bất kỳ cường giả nào cũng đều không chịu được.

Nhạc Thần Sơn thành danh nhiều năm, ở tây nam bộ U Yến chi địa tuy không tính cường giả đỉnh cấp thì cũng là nhân vật có đầu có mặt.

Hôm nay tới đây, chính hắn đã cảm thấy mình rất nể mặt đối phương, buông tư thái xuống vậy rồi, lại không ngờ Trì Hi Nhi khiến hắn thương tâm, giờ tên nhãi ranh này thiếu chút giết con trai hắn, còn nói đã rất nể mặt hắn.

Điều này khiến Nhạc Thần Sơn cảm thấy như bị chạm đến nghịch lân, trong tay hắn hiện ra một toà bảo tháp, ném Nhạc Bất Phàm vào trong, sau đó cười lạnh nói:

- Tiểu tử, đừng nói bản tọa lấy lớn hiếp nhỏ, ta cho ngươi cơ hội tự sát tạ tội, bằng không ta đồ sát Đồ Thần Điện sạch sẽ, chó gà không tha!

Nhạc Thần Sơn đằng đằng sát khí nói, trong vô hình uy áp tán ra khiến võ giả Đồ Thần Điện không thở nổi. Đây chính là cường giả tiếng tăm lừng lẫy tây nam bộ U Yến chi địa, hắn có đủ lòng tin và thực lực để nói lời này.

Lục Ly mặt không đổi sắc, hắn không phải chưa từng giết qua Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, khí tức vị trước mắt này so với phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng thì còn kém xa, thật muốn oanh sát không phải là không có cơ hội.

Chỉ là nếu có thể tránh không phát sinh xung đột với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì nên tận lượng tránh, rốt cuộc Thiên Đế Cung nói thế nào cũng là thế lực thượng phẩm, cường giả như mây. Đến lúc đó nếu khai chiến, Côn Luân Sơn sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment