Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1951 - Chương 1939: Sao Ngươi Không Đi Cướp

Bất Diệt Long Đế Chương 1939: Sao ngươi không đi cướp

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tròng mắt hắn khẽ đảo, nói:

- Nhạc phó Cung Chủ, vừa rồi ta đã truyền tin cho trưởng lão chúng ta ở Bàn Vương Thành, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu như thế, chẳng lẽ không sợ Bàn Vương tìm tới Thiên Đế Cung hỏi chuyện? Nếu Trì Hi Nhi nguyện ý đi với các ngươi, chúng ta sẽ không nhiều lời. Nhưng nàng không nguyện đi, như vậy các ngươi làm thế này chính là đang cường hành bắt cóc đệ tử Đồ Thần Điệ chúng ta!

- Nói nhảm nhiều thế làm gì?!

Nhạc Thần Sơn có vẻ mất kiên nhẫn, trong tay hiện ra một thanh chiến đao hình lưỡi hái, miệng quát:

- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự sát hay không? Nếu không tự sát, đợi lát nữa lão phu giết vào, ta sẽ luyện linh hồn ngươi thành Yêu Hồn, cả đời trầm luân không cách nào siêu sinh.

- Ha ha ha!

Lục Ly thấy mình nhượng bộ thế rồi mà Nhạc Thần Sơn vẫn bá đạo ngông cuồng bèn không nhịn được phẫn nộ, chỉ thẳng vào Nhạc Thần Sơn quát:

- Lão cẩu, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Nếu ngươi đã muốn chiến, ta chiến với ngươi! Đừng liên lụy người vô tội, ngươi lui ra phía sau năm trăm dặm, ta đi ra tử chiến một trận với ngươi!

Lục Ly bị ép không còn đường lui, hắn chuẩn bị vung đi ra. Nếu đã tính toán sử dụng Lôi Thần Nộ, tự nhiên hắn không muốn liên luỵ tới người Đồ Thần Điện, đồng thời cũng tận lực tránh bại lộ Lôi Thần Nộ, miễn bị người khác phát hiện thân phận thật.

- Hừ!

Nhạc Thần Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, lại không nói tiếp, Lục Ly lần nữa hỏi:

- Làm sao? Không dám? Không dám thì cút về Thiên Đế Phong của ngươi đi.

Trên trán bang chúng và đám trưởng lão hiện đầy gân xanh, dám nói chuyện như thế với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, còn mắng đối phương là lão cẩu, muốn đơn đấu tử chiến một trận ... Lúc này ở trong mắt bọn họ, Lục Ly quả thực không khác gì một tên điên.

- Được!

Nhạc Thần Sơn không nửa lời nói nhảm, trong mắt đằng đằng sát khí, điều khiển chiến xa chậm rãi thối lui ra sau, thần niệm lại một mực khóa chặt bên này.

- Điện chủ!

Thấy trên thân Lục Ly hiện ra Linh Ẩn Chiến Giáp, trong tay là Đồ Ma chiến đao, đám người Trần Nhạc cuống lên, Lục Ly đây là muốn ra ngoài chịu chết?

- Đừng nhiều lời, ở yên hết đây, coi chừng Hi Nhi!

Lục Ly khoát tay, tay đánh ra một đạo thần lực, hộ tráo mờ dần, hắn tung mình lóe lên xông thẳng ra ngoài, đuổi sát theo Nhạc Thần Sơn.

- Có dũng khí!

Nhạc Thần Sơn thấy Lục Ly thật dám đi ra, không khỏi cảm khái một tiếng, nghé con mới sinh không sợ cọp, tiểu tử này đúng là lớn gan.

Ông!

Bay đi hơn mười dặm, chiến giáp trên người Lục Ly lóe lên quang mang, tan biến tại chỗ. Chỉ là tuy Linh Ẩn Chiến Giáp tránh được Thần giới Đại Năng thăm dò, nhưng Siêu Cấp Đại Năng thì vẫn có thể cảm ứng được.

- Không biết chết sống!

Nhạc Thần Sơn nhẹ giọng thì thào, tiếp tục lùi nhanh về phía sau, hắn giả bộ như thần niệm không cách nào phát hiện Lục Ly, một mực đảo quanh bốn phía. Kỳ thật hắn có thể thông qua không gian ba động khóa chặt hành tung Lục Ly.

Lúc này Nhạc Thần Sơn có cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột, chuột tự cho là mình rất lợi hại, nhưng thật ra thì kiểu gì cũng trốn không thoát lòng bàn tay mèo.

- Lát nữa nên giết đứa này theo kiểu nào đây?

Trong đầu Nhạc Thần Sơn chớp qua vấn đề này, đối với Lục Ly hắn không hề để tâm, cảm thấy chỉ cần tiện tay là có thể bóp chết.

Lúc này Lục Ly còn đang “tự cho là thông minh” ẩn thân đi, tưởng làm vậy có thể giấu giếm qua mắt hắn.

Lục Ly lao đi, thần tình rất căng thẳng, thân hình tiềm hành trong góc tối, thỉnh thoảng lại ngước mắt ngắm Nhạc Thần Sơn một cái, tựa hồ đang “dò xét” xem Nhạc Thần Sơn có phát hiện mình không?

Lui ra sau năm trăm dặm, Nhạc Thần Sơn đứng tại chỗ bất động, Lục Ly cách hắn chừng mấy chục dặm. Hắn lén lén áp sát lại gần, cảnh này khiến Nhạc Thần Sơn nhìn mà không khỏi ngấm ngầm buồn cười.

Ba mươi dặm, mười dặm, năm dặm!

Lúc này Lục Ly quả thực đang rất căng thẳng, bởi vì Linh Ẩn Chiến Giáp trên người hắn không nhất định có thể chống đỡ được công kích từ Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, nếu nhất thời không cẩn thận, dù hắn có thể oanh sát Nhạc Thần Sơn thì bản thân cũng có khả năng bị chém giết.

Nhạc Thần Sơn một mực đứng im không nhúc nhích, yên ắng chờ Lục Ly tới gần, hắn muốn cho Lục Ly một tia hy vọng, sau đó lại khiến Lục Ly tuyệt vọng. Hắn rất muốn nhìn thấy biểu tình chấn kinh rồi vô vọng của Lục Ly.

Ba dặm!

Lục Ly không dám tới gần thêm, bởi vì hắn phát hiện giới chỉ trong tay Nhạc Thần Sơn khẽ sáng lên. Xem ra Nhạc Thần Sơn chuẩn bị động thủ, gần như đồng thời, giới chỉ của hắn cũng sáng lên, tiếp đó hai viên Lôi Thần Nộ hiện ra!

Ông!

Linh Ẩn Chiến Giáp trên người hắn biến mất, thay vao đó là Kinh Lôi Giáp, cùng lúc, Lôi Thần Nộ trong tay sáng bừng, sắp được dẫn bạo.

- Lôi Thần Nộ?

Không ngờ Nhạc Thần Sơn bỗng chợt kinh hô, tiếp đó trong tay hiện ra một toà bảo tháp, thân thể chợt lóe tiến vào trong bảo tháp, thanh âm kinh hãi theo đó truyền ra:

- Tiểu tử, đừng dẫn bạo, có chuyện gì từ từ ngồi xuống nói chuyện!

- Ách?

Lục Ly hơi ngớ, không ngờ Nhạc Thần Sơn lại là người biết hàng, thần niệm hắn đảo quanh tòa bảo tháp kia mấy lần, sau cùng ngừng lại không dẫn bạo Lôi Thần Nộ nữa. Bởi vì toà bảo tháp này là Thần khí siêu phẩm, lực phòng ngự hẳn rất mạnh, Lôi Thần Nộ chưa chắc oanh phá được.

Hắn ngấm ngầm giới bị, tùy thời chuẩn bị dẫn bạo Lôi Thần Nộ, thoáng ngừng một lúc rồi nói:

- Nhạc lão cẩu, đừng tưởng ngươi núp trong mai rùa kia thì ta không oanh phá được? Ngươi đã nhận ra Lôi Thần Nộ, chắc cũng biết uy lực, oanh sát ngươi không phải là điều quá khó.

- Ngươi giết ta không có bất kỳ lợi lộc gì, ngược lại còn sẽ mang đến cho Đồ Thần Điện hậu hoạn vô tận.

Ngữ khí Nhạc Thần Sơn mềm xuống, truyền lời nói:

- Việc này đích thật là lỗi của chúng ta, nếu Trì Hi Nhi đã không muốn đi theo ta, vậy cứ đi cùng ngươi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Nhạc Thần Sơn sợ, sợ rất triệt để, cháu gái cũng không cần. Lục Ly trầm ngâm, lại không định cứ thế buông tha Nhạc Thần Sơn, hắn nghĩ nghĩ rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment