Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người dưới núi đợi suốt hơn một canh giờ mới bắt đầu có động tĩnh, lại vẫn không lập tức tấn công, mà phái người bay lên giữa trời, gọi hàng với phía Lục Ly:
- Người Đồ Thần Điện nghe đây, nếu không muốn điện phá người vong thì ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta cam đoan không giết các ngươi.
Bởi vì đại trận ẩn hình, bởi thế người kia mới có thể đối mặt với bọn Lục Ly, hắn vừa truyền lời đến, Lục Ly đã cười lạnh đáp:
- Để Nguyệt Ảnh đi ra nói chuyện, ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Ta không đủ tư cách?
Người kia hẳn là trung cao tầng Nguyệt Luân Cung, nghe xong lập tức biến sắc, cả giận nói:
- Ngươi tính là cái thá gì? Sắp chết đến nơi còn lớn lối?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, khí tức trên thân tràn ra, mái tóc bạc trắng phất phơ theo gió, áo bào trên thân căng phồng lên, cười nói:
- Nói nhảm lắm thế làm gì? Các ngươi có giỏi thì kéo hết lên núi mà đánh giết, Đồ Thần điện chỉ có người chiến tử, không có nô tài đầu hàng, cút!
- Cút!
Triệu Hỉ cũng hét theo, tiếp đó toàn bộ người Đồ Thần Điện đều đồng thanh hét lớn:
- Cút!
Hai ngàn người gầm rống, còn là một chữ đồng thanh, chấn cho người giữa trời kia khẽ run lên, thiếu chút tức đến ngã rụng xuống.
- Tốt, tốt, tốt lắm!
Người kia giận quá hóa cười, bay vụt xuống, rất nhanh bên dưới liền xuất động, hơn năm ngàn người chia làm sáu lộ, chậm rãi vọt lên Côn Luân Sơn.
- Điện chủ!
Đám người Triệu Hỉ biết phía dưới có sát trận, thấy sáu lộ tấn công bắt đầu tiến vào trong phạm vi sát trận, lập tức thần sắc vui mừng nhìn sang Lục Ly.
- Không vội!
Lục Ly cười nhạt nói, lúc trước hắn không mở ra huyễn trận và sát trận là quyết định chính xác, lúc này có thể dùng như một chiêu kì binh. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm sáu lộ tấn công phía dưới, chờ sau khi toàn bộ tiến vào trong phạm vi sát trận, trong tay hắn sáng lên thần lực, bất ngờ liên tục đánh xuống dưới.
Ông!
Thiên Ngục Trận và Vạn Long Tỏa Khung Trận khẽ sáng lên, chẳng qua rất nhanh lại ẩn hình, trong núi phía dưới đột nhiên cuộn lên sương trắng nồng đậm, nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ mấy ngàn người kia.
- Không hay!
Điện chủ Thủy Nguyệt Điện, một vị phu nhân phong thái trác tuyệt đột nhiên kinh hô lên, gương mặt xinh đẹp bỗng chợt trắng bệch, nàng đang chuẩn bị có điều hành động, chợt trong sương mù khói trắng nồng đậm vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết.
- A...
- Đây là cái gì... sơn chủ cứu ta.
- Rút lui, có mai phục, pháp trận này thật cường đại!
- Trốn không thoát, chết rồi, chết rồi!
Trên sườn núi vang lên từng hồi tiếng quỷ khóc sói tru, tiếng la hét kêu gào, thê thảm vô cùng. Hơn nữa nương theo sát trận khởi động, huyễn trận cũng khởi động, người dưới núi căn bản không biết tình hình trong sương trắng thế nào, chỉ có thể nghe được từng hồi tiếng la hét bi thảm.
- Nguyệt Ảnh, đây là chuyện gì?
Thủ lĩnh Hổ Lang Sơn là một tên cự nhân cao hơn ba mét, trên mặt hắn tràn đầy kinh hãi và phẫn nộ, quay đầu rống lên với ngọn núi nhỏ phía bên trái. Thân hình Nguyệt Ảnh chớp lóe hiện ra, ánh mắt nhìn chằm chằm sương trắng nơi xa, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, giải thích nói:
- Tình hình cụ thể thế nào ta cũng không biết, trước kia Côn Luân Sơn không có đại trận lợi hại thế này!
- Khốn khiếp!
Sơn chủ Hổ Lang Sơn nổi giận, xách lấy một chiếc cự phủ định tìm Nguyệt Ảnh liều mạng, một lão giả gầy yếu bên cạnh lại gắt gao giữ chặt hắn, nói:
- Ngao Hổ, muốn báo thù cũng nên tìm Đồ Thần Điện, đừng nội đấu. Chúng ta hợp lực chung tay phá mở đại trận, chém tận giết tuyệt toàn bộ người Đồ Thần Điện.
Tiếng kêu thảm trong sương trắng đã ngừng lại, chỉ sau vài chục giấy ngắn ngủi, mấy ngàn người đã chết ở bên trong. Cảnh này khiến sáu đại thế lực vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ, hận không thể lập tức giết lên Côn Luân Sơn, xé xác đám người Lục Ly.
Ông!
Trên núi, Lục Ly đánh ra một đạo thần lực, sương trắng đột nhiên tản ra, Lục Ly đưa tay che mắt Trì Hi Nhi lại, ánh mắt cũng như thần niệm người Đồ Thần Điện và sáu đại thế lực cùng lúc quét qua, lập tức, thân thể ai nấy đều khẽ run lên.
Sườn núi Côn Luân Sơn đã biến thành Luyện Ngục, cả sáu lộ tiến công đều chết sạch, hơn nữa còn không ai được toàn thây, tất cả đều bị xoắn thành thịt nát, chân cụt tay đứt vương vãi khắp nơi.
- Tê tê...
Trên núi dưới núi vang lên từng tiếng hít thở sâu, tất cả mọi người đều là Thần Linh, vốn nhìn quen sinh tử, cũng từng gặp rất nhiều thảm trạng. Nhưng chứng kiến mấy ngàn Thần Linh tương tự như mình bị xoắn thành mảnh vụn, hơn nữa mới vừa nãy còn là người sống sờ sờ, chỉ sau mấy chục giây liền đã biến thành thế này, ai mà không kinh hãi cho được?
Nhất là người bên phía sáu đại thế lực, nếu vừa rồi xông lên là bọn hắn, lúc này biến thành thịt nát hẳn sẽ là bọn hắn. Người Đồ Thần Đại lại hồi thần rất nhanh, trên mặt hiện đầy vẻ sung sướng, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng càng thêm cung kính mấy phần.
Lục Ly nhìn quen cảnh tượng thế này, mọi chuyện cũng đã sớm nằm trong dự liệu của hắn. Thần sắc hắn không có bất kỳ ba động nào, chỉ ôn nhu nói với Trì Hi Nhi:
- Hi Nhi ngoan, ngươi vào trong thành bảo đợi đi, lát nữa ca tới cùng ngươi.
Sắc mặt Trì Hi Nhi thoáng trắng bệch, vừa rồi nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết, lúc bị Lục Ly bịt mắt, nàng đã đoán được một ít chuyện, biết cảnh tượng trước mặt chắc rất máu tanh.
Nàng lại không đi về, mà lấy dũng khí giãy thoát khỏi tay Lục Ly nói:
- Ca, ta không sợ!
Tay Lục Ly khẽ run lên, nhưng sau cùng chọn rời đi, ánh mắt Trì Hi Nhi quét xuống phía dưới, nhìn qua một lượt, đột nhiên ôm miệng ngồi xổm trên đất, nét mặt cực kỳ khó coi.
- Mang tiểu thư đi về!
Lục Ly vội vàng phất tay, Trì Hi Nhi lại quật cường khoát tay, thần sắc vô cùng kiên quyết. Nhìn bóng lưng gầy yếu kia, trong lòng Lục Ly càng thêm thương yêu, trên thân tiểu nha đầu này lại nhiều thêm một phần kiên cường.
Phía dưới náo động một lúc lâu, mấy tên thủ lĩnh tụ lại với nhau, rất nhanh liền thương nghị ra kết quả, phất tay lệnh cho tất cả quân sĩ xuất động. Chẳng qua lần này bọn hắn không mạo muội lên núi mà bắt đầu bằng công kích từ khoảng cách xa!