Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thủ lĩnh sáu đại thế lực đình chỉ công kích, để đám thủ hạ luân phiên tấn công. Riêng bọn hắn thì đi xuống Thần khí không gian dưới chân núi để nghỉ ngơi tu luyện, bày ra tư thái không phá đại trận tuyệt không bỏ qua.
Công kích từ võ giả sáu đại thế lực đã dần có chút hữu khí vô lực, nếu không phải thủ lĩnh bọn hắn còn ở đây, đoán chừng rất nhiều người đều bắt đầu lười biếng. Liên tục công kích một tháng, đại trận vẫn chưa suy chuyển, đổi lại là ai đều sẽ lười biếng, đều sẽ uể oải và hoài nghi...
Trên thực tế!
Thủ lĩnh sáu đại thế lực cũng có chút hoài nghi liệu bên mình có thể phá mở đại trận này không? Bởi vì nhiều người cùng lúc công kích như vậy, đáng lý phải phá mở đại trận trong nháy mắt mới đúng. Vậy mà công kích suốt một tháng vẫn chưa có dấu hiệu phá được, chẳng phải rất có khả năng bọn hắn không cách nổi đại trận.
Chẳng qua bọn hắn còn có thể làm gì? Đành phải để thủ hạ tiếp tục tấn công, một vài người đã quyết định, nếu tiếp tục tấn công một hai tháng mà Thiên Ngục Trận này vẫn không có động tĩnh, bọn hắn liền rút lui. Rốt cuộc không khả năng cứ một mực tấn công kiểu này được, vạn nhất hang ổ bị người bưng mất thì sao?
Đã không nhiều người Đồ Thần Điện đứng quan sát nữa, đa phần đều quay về tu luyện, chỉ một số nhỏ ở lại trên quảng trường đề phòng, bọn hắn thậm chí còn chẳng buồn mắng. Hoặc là thản nhiên đi dạo, hoặc là tụm năm tụm ba tán gẫu, trực tiếp coi hơn vạn người ngoài kia làm không khí...
Đương nhiên, cũng có một ít lão sắc quỷ, không ngừng đùa giỡn nữ võ giả sáu đại thế lực. Nhất là Thủy Nguyệt Cung có rất nhiều nữ tử, số xinh đẹp cũng không ít. Bọn hắn tìm đến nơi những nữ võ giả kia tấn công, tay chỉ trỏ, miệng bình phẩm khinh nhờn.
Lục Ly hoàn toàn không quản việc này, trong lòng người Đồ Thần Điện vốn đang kìm nén lệ khí, hắn cảm thấy để bọn họ phát tiết một chút cũng là điều bình thường. Hắn chưa trở về tiểu thế giới dưới long mạch mà vẫn một mực bồi cùng Trì Hi Nhi bế quan.
Đoạn thời gian này tiểu nha đầu Trì Hi Nhi đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng tu luyện xong lại tới ngồi dựa bên Lục Ly một lúc. Tay ôm gối ngắm nhìn Lục Ly, lâu lâu còn sẽ phát ra tiếng cười ngây ngô.
Lại qua nửa tháng, rốt cục Thiên Ngục Trận cũng xuất hiện biến hóa, quang mang bắt đầu dần trở nên ảm đạm. Phát hiện này lập tức khiến đám Nguyệt Ảnh tinh thần đại chấn, ai nấy đều hưng phấn đi ra, gia nhập vào trong hàng ngũ công kích.
- Chậc, Thủy Đa Đa của Thủy Nguyệt Cung đi ra rồi, các ngươi mau đến xem, nhìn, mặt chuyển hồng, lông mi hàm xuân, vừa rồi chắc là mới tằng tịu với Nguyệt Ảnh...
- Đánh rắm, vừa nãy ta mới thấy hắn và Ngao Hổ cùng đi ra từ trong rừng cây. Với thân hình nhỏ nhắn như của Nguyệt Ảnh, làm sao thỏa mãn được nhu cầu của Thủy Đa Đa? Nghe nói một đêm Thủy Đa Đa bắt mười mấy tên đệ tử hầu hạ...
- Ta nghi là đi hoan hảo với miếu chủ Thiên Địa Miếu, ngươi xem, dây lưng quần tên miếu chủ kia cài lệch, công kích cũng có vẻ yếu đi nhiều, rõ ràng là dùng sức quá độ!
Đám lưu manh lại bắt đầu buông lời dung tục, lại còn nói có đầu có mắt, kéo cả bọn Nguyệt Ảnh Ngao Hổ vào, khiến cung chủ Thủy Nguyệt Cung nghe mà tức đến nổ phổi.
Mặc dù đời sống riêng tư của nàng quả thực rất hỗn loạn, nhưng ngay trước hơn vạn người nói nàng làm với người này người kia, thậm chí một đêm làm với mười mấy đệ tử, ngươi nói xem, mặt mũi nàng biết để vào đâu? Sau này làm gì còn uy tín trước mặt bang chúng?
Nhưng nàng có thể làm gì được?
Trừ phẫn nộ trút ra công kích mạnh nhất thì chẳng làm gì được nữa cả. Chẳng lẽ nàng lại lên tiếng phản bác? Làm vậy không chừng mấy tên lưu manh kia còn buông ra lời lẽ khó nghe hơn nữa.
- Ta thề, lát nữa nhất định phải xé xác các ngươi thành mảnh nhỏ, nhất định!
Trong lòng cung chủ Thủy Nguyệt Cung không ngừng gầm từ, trường cung nơi tay điên cuồng bắn ra từng đạo trường tiễn như thủy long, công kích mãnh liệt lên Thiên Ngục Trận.
Nương theo sáu tên thủ lĩnh gia nhập hàng ngũ tấn công, quang mang trên Thiên Ngục Trận càng lúc càng ảm đạm, rõ ràng đã có dấu hiệu sắp bị phá mở. Mấy tên thủ lĩnh và hơn vạn võ giả lập tức hưng phấn, ánh mắt toát ra quang mang đỏ ngầu khát máu, trong đầu lại đang nghĩ xem lát nữa nên tra tấn dày vò người Đồ Thần Điện thế nào.
Rầm rầm rầm!
Hơn vạn võ giả mãnh liệt công kích, ai nấy đều đã thấy được hy vọng, đều phóng thích ra công kích mạnh nhất, điên cuồng trút xuống. Quang mang trên Thiên Ngục Trận cấp tốc giảm yếu, vốn phỏng chừng cần mấy ngày mới có thể triệt để phá vỡ, nhưng sau một ngày, mắt thấy đã có thể phá mở bất cứ lúc nào.
- Hả?
Nhưng khiến thủ lĩnh sáu đại thế lực kinh nghi chính là, mặc dù Thiên Ngục Trận sắp bị phá mở, người Đồ Thần Điện lại vẫn chẳng hề có vẻ gì là căng thẳng, người trên núi vẫn đi dạo nhàn nhã, mấy tên lão sắc lang tụm năm tụm ba kia vẫn không ngừng chỉ trỏ, bình phẩm cung chủ và võ giả nữ tử Thủy Nguyệt Cung.
Chẳng lẽ bọn hắn không sợ chết?
Đây là chuyện không thể nào, như vậy giải thích duy nhất chính là bọn họ còn có chỗ dựa vào, bọn hắn tự tin vẫn có thể sống sót sau khi Thiên Ngục Trận bị phá mở, tính mạng bản thân vẫn chưa đối diện với nguy hiểm.
Người Đồ Thần Điện tự nhiên còn có chỗ dựa vào, trong Thiên Ngục Trận có đại trận càng thêm cường đại. Khi trước sát trận đã lợi hại vậy rồi, Thiên Ngục Trận lại bị công kích lâu đến vậy mới phá mở, tất cả đều khiến người Đồ Thần Điện sùng bái và tín nhiệm Lục Ly đến mức điên cuồng.
Hơn nữa Lục Ly một mực chưa đi ra, còn đang bế quan trong thành bảo, điều này chứng tỏ Lục Ly cũng rất tự tin. Nếu Lục Ly đẫ không có nửa điểm lo lắng, bọn hắn đương nhiên cho rằng, đám người kia tuyệt đối không phá nổi Vạn Long Tỏa Khung Trận.
- Cười, cười, còn đang cười?
Một tên trưởng lão Nguyệt Luân Cung thấy đám người trên núi vẫn đang không ngừng cười trộm, lập tức rống to:
- Đại trận sắp bị phá, để ta xem lát nữa các ngươi còn cười nổi không?
- Ai nha...
Một tên thống lĩnh Đồ Thần Điện cười xùy, khiêu khích nói:
- Hay là chúng ta đánh cược, nếu lát nữa ngươi không giết được bọn ta, ngươi phải gọi chúng ta một tiếng gia gia, thế nào?