Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hưu!
Võ giả Hổ Lang Sơn lập tức bay vụt tới, vòng ra sau lưng Lục Ly, chặt đứt đường lui của hắn. Người Thủy Nguyệt Cung cũng động, bịt kín các hướng còn lại, đoàn đoàn vây quanh Lục Ly.
Trong lòng cung chủ Thủy Nguyệt Cung vốn đang ôm một bụng phẫn hận mà không có chỗ phát tiết, thấy vậy thần cung trong tay tức thì sáng lên, trầm giọng quát:
- Mở ra đại trận Côn Luân Sơn, để người của ngươi đầu hàng, bản cung tha cho ngươi một mạng.
- Ngươi là khỉ làm xiếc giỡn cười đấy à?
Lục Ly giễu cợt nói:
- Với trí thông minh đó sao ngươi làm được cung chủ? Người Thủy Nguyệt Cung các ngươi đều là một đám ngu ngốc? Sao lại có một tên lão đại thế này?
- Tìm chết!
Cung chủ Thủy Nguyệt Cung phẫn nộ gầm lên, thần cung trong tay sáng lên, định động thủ, Lục Ly lại giơ tay ngăn cản nói:
- Khoan hẵng động thủ, ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ ngoan ngoãn thần phục Đồ Thần Điện, ta có thể tha các ngươi một mạng, đây là cơ hội cuối cùng.
- Cuồng vọng!
Lời này của Lục Ly chọc giận mấy tên thủ lĩnh còn lại, bọn hắn đều là Đại Năng Thần Giới, khí tức Lục Ly lại chỉ tương đương Thần Linh Thượng Bảng, bọn hắn sao có thể thần phục dưới trướng Lục Ly được?
- Động thủ, giết hắn!
Cung chủ Thủy Nguyệt Cung vung tay lên, người Thủy Nguyệt Cung ùn ùn lao lên, sơn chủ Hổ Lang Sơn Ngao Hổ xung phong đi đầu, võ giả Hổ Lang Sơn cũng chen chúc lên theo.
Xuy xuy.
Có người từ đằng xa phóng thích công kích, lưu quang đầy trời trút tới, tưởng như muốn nuốt chửng Lục Ly.
Lúc này, Lục Ly cuối cùng cũng động, Thiên Tà Châu trong tay hắn sáng lên, Thần Thi hiện ra đằng sau, hai cánh giang rộng bao bọc lấy Lục Ly, hình thành nên một tầng hộ tráo.
Xùy!
Đồ Ma đao trong tay Lục Ly bất ngờ bổ ra trước mặt, đao kia bổ xuống, lại không thấy đao mang bay ra, chỉ thấy không gian trước mặt như mặt hồ nổi lên gợn sóng, thoáng chốc đã tán ra hơn mười dặm, bao phủ mấy trăm người xung quanh.
- Ách?
Nháy mắt, mấy trăm người kia cảm thấy mình biến thành thuyền nhỏ giữa biển gầm, cả người bị cuốn vào trong không gian ba động, căn bản không cách nào khống chế.
- Chết đi!
Lục Ly bạo rống, một tay vỗ tới trước mặt, lại một đạo không gian gợn sóng tán ra, hai đạo không gian gợn sóng rõ ràng có quy luật ba động khác nhau, nhìn cực kỳ khác thường và quỷ dị.
A!
Một cảnh khiến vô số người chấn kinh hiện ra, lúc đạo gợn sóng thứ hai tán ra, phàm là người bị gợn sóng bao phủ, không gian quanh thân bắt đầu vặn vẹo, tiếp đó cả người nổ tung thành mưu máu, tiên huyết tung tóe đầy trời, chân cụt tay đứt phiêu tán rơi rụng, cảnh tượng hãi người.
Rầm rầm rầm.
Sau khi hai đạo gợn sóng tán ra, mấy trăm người nối thành đường thẳng lần lượt nổ tung, Thần binh chiến giáp không gian giới chỉ trên thân đều đồng loạt nổ tung.
Quan trọng nhất chính là công kích của Lục Ly không có thanh thế quá lớn, cảm giác như hắn chỉ tiện tay bổ ra một đao, đánh ra một chưởng, sau đó từng người cứ thế nổ tung
Rầm rầm rầm!
Công kích từ đằng xa nện tới, lại đều bị Thần Thi ngăn đỡ, những công kích nhìn thanh thế có vẻ rất khủng bố kia nện trên lân phiến sáng bóng của Thần Thi, cảm giác hệt như nước đánh lên tường sắt. Không chỉ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với Thần Thi, thậm chí cũng không đẩy lui Thần Thi nửa bước.
Tê tê!
Chứng kiến cảnh mấy trăm người đồng loạt nổ tung, rất nhiều võ giả đang lao tới chỗ Lục Ly lập tức đứng ngây ra đó, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ. Đây là công kích gì? Sao lại bá đạo vậy được?
- Lui!
Mấy trăm võ giả bên phải nhìn thấy Lục Ly quay đầu nhìn sang phía mình, tên thống lĩnh tức thì cả kinh hét lớn một tiếng, sau đó điên cuồng giật lùi ra sau.
- Đã muộn!
Lục Ly lạnh lùng nói một câu, Đồ Ma đao trong tay bổ tới trước mặt, sau đó cánh tay còn lại đột nhiên vỗ tới. Hai đạo không gian ba động như gợn sóng cấp tốc tán ra, chỉ trong nháy mắt đã truyền đi mấy chục dặm.
Mấy trăm võ giả kia muốn lui nhưng đã muộn, tất cả đều bị gợn sóng bao phủ, sau đó lần lượt nổ tung...
Hưu!
Thần Thi sau khi ngăn trở một đợt công kích từ xa, thân hình chợt lóe, bất ngờ lao thẳng về phía sơn chủ Hổ Lang Sơn, nháy mắt liền đã đi đến bên người Ngao Hổ. Trong khi Ngao Hổ vẫn đang nhìn bên kia, trong lòng kinh hãi và tiếc nuối không thôi, một chiêu vừa rồi của Lục Ly đã chém giết mấy trăm người Hổ Lang Sơn, trong đó còn có một tên trưởng lão và ba tên thống lĩnh.
Ầm!
Đợi lúc Thần Thi bay tới , Ngao Hổ mới kịp có phản ứng, tốc độ hắn cực nhanh, vung lên Chiến Phủ màu đen hung hăng nện tới nắm tay Thần Thi.
Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, kết cục lại khiến toàn trường lần nữa chấn kinh, thân thể Thần Thi chỉ khẽ run lên, Ngao Hổ lại bị ầm ầm nện bay, thổ huyết giật lùi ra sau.
Ngao Hổ thân cao ba mét, dáng người khôi ngô như một tiểu cự nhân, nhục thân không cần đoán cũng biết rất mạnh. Kết quả lại bị Thần Thi vung quyền nện cho thổ huyết bay ngược, có thể thấy lực lượng Thần Thi cường đại đến biến thái.
Nếu một quyền vừa rồi không phải nện lên chiến phủ, mà là nện lên đầu Ngao Hổ, kết quả thế nào chắc không cần nói cũng biết.
Hưu!
Đến lúc này, Nguyệt Ảnh rốt cục hạ quyết tâm, yên ắng đánh mắt ra hiệu với mấy tên trưởng lão, sau đó vô thanh vô tức trượt đi.
Mặc dù đi vô thanh vô tức, song vẫn bị mấy tên thủ lĩnh còn lại phát hiện. Bọn hắn ngấm ngầm mắng to, trong lòng lại không một chút ngập ngừng, cùng lúc giật lui, đồng thời hạ lệnh triệt thoái.
- Khốn khiếp!
Thần Thi đã bay tới cuốn lấy Ngao Hổ, Ngao Hổ không cách nào thoát đi. Hắn phát hiện bọn Nguyệt Ảnh chạy trốn, lập tức phẫn nộ chửi ầm lên, cự phủ trong tay bổ ra như thiểm điện, ý đồ bức lui Thần Thi để tiện cho việc đào tẩu.
Ầm!
Hắn dùng ra thần thông cường đại nhất, rốt cục bức lui Thần Thi ra xa trăm trượng, chính hắn cũng thổ huyết bay ngược. Trong lòng không khỏi thở phào một hơi, đang định quay lưng đào tẩu...
- Còn muốn trốn?
Đầu bên kia, Lục Ly lại đánh chết mấy trăm võ giả, bằng vào Linh Ẩn Chiến Giáp ngạnh kháng hơn mười đạo công kích từ xa, cười lạnh nhìn sang Ngao Hổ, Đồ Ma chiến đao trong tay đột nhiên bổ tới.