Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xuy xuy!
Ly Long trên Đồ Ma chiến đao sáng lên lấp lánh, một đạo hàn khí tán ra, rất nhanh liền đuổi kịp Ngao Hổ. Chiến lực Ngao Hổ không sai, không hề bị băng phong, chỉ là tốc độ giảm mạnh, toàn thân căng cứng.
Ầm!
Thần Thi đuổi theo, lần này thiết quyết vàng rực hung hăng nện lên đầu Ngao Hổ, Ngao Hổ vốn định dùng cự phủ ngăn cản. Nhưng thân thể bị hàn khí đông kết, hành động trì hoãn, tốc độ phản ứng giảm mạnh, bởi thế ứng đối chậm mất một nhịp.
Oanh!
Cả người Ngao Hổ bị nện bay, miệng không ngừng cuồng phún máu tươi, chẳng qua nhục thân hắn quả thật rất cường hãn, chiến giáp cũng là Thần khí thượng phẩm, nên không đến nỗi cứ thế chết đi.
Oanh!
Thần Thi nhảy lên cao, thân hình giữa không trung khẽ đảo, nắm tay sáng lên kim quang chói mắt, lần nữa hung hăng nện lên đầu Ngao Hổ.
Oanh!
Ngao Hổ trùng trùng nện xuống đất, lần này hắn đã không thể may mắn tránh khỏi cái chết. Chiến giáp bay lên lơ lửng, không gian giới chỉ cũng tự động thoát ly, đầu và thân thể đều nổ tung, chết đến không thể chết thêm.
- Trốn mau...
Sơn chủ Hổ Lang Sơn đều bị oanh sát, trận này còn đánh thế nào được nữa? Vô số người gào thét điên cuồng bỏ trốn, chẳng qua vẫn có không ít người lưu lại, quỳ trên mặt đất, giơ cao binh khí trong tay.
- Ách?
Lục Ly quét nhìn đám người quỳ trên đất kia, không khỏi nghi hoặc, những người này không trốn, chẳng lẽ không sợ bị oanh giết?
Thật ra Lục Ly không hiểu, đây là quy củ tại U Yến chi địa, quỳ xuống giơ lên binh khí chính là đại biểu cho đầu hàng thần phục.
Mỗi giây mỗi phút ở U Yến chi địa đều có thế lực hoặc cường giả đang khai chiến, mỗi ngày lại có không ít thế lực bị tiêu diệt. Thế lực tan vỡ, võ giả sống sót phải thế nào? Hoặc là làm độc hành hiệp, hoặc là gia nhập các thế lực còn lại.
Sở dĩ sau khi thế lực bị diệt vong, rất nhiều võ giả để tránh bị giết liền lập tức đầu hàng, gia nhập thế lực đối địch, đợi ở trong đó một hai năm liền có thể hoàn toàn hòa nhập.
Lục Ly cũng không có ý đi giết những người đang quỳ này, hắn cấp tốc đuổi theo truy sát, chuẩn bị đánh chó rớt nước, mang đến cho sáu đại thế lực một bài học đau đớn thảm liệt.
Tê tê!
Lúc này, trên Côn Luân Sơn, rất nhiều người vẫn còn đang mê hồ, từ lúc Lục Ly xông tới, cho đến sơn chủ Hổ Lang Sơn bị giết kỳ thật chỉ mấy chục giây. Mặc dù rất nhiều võ giả Đồ Thần Điện có tín nhiệm cuồng nhiệt với Lục Ly, song bọn họ vẫn bị sự hung tàn của Lục Ly dọa sợ, khẽ vung tay lên liền khiến mấy trăm Thần Linh bị xoắn thành thịt vụn, như thế sao không kinh hãi cho được?
- Điện chủ uy vũ!
Chứng kiến cảnh Lục Ly một thân một mình đuổi gần vạn người tháo chạy như vịt, dưới Côn Luân Sơn còn có hơn ngàn người quỳ xuống đầu hàng, tất cả võ giả Đồ Thần Điện đều hưng phấn không thôi, miệng không ngừng kêu gào hò hét.
- Trần trưởng lão!
Triệu Hỉ lại rất bình tĩnh, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói:
- Ngươi lập tức dẫn theo mấy trăm người truyền tống đi ra, khống chế lại hơn ngàn người quỳ dưới kia.
Vừa khéo Đồ Thần Điện đang cần bổ sung võ giả, đoạn thời gian trước chết mất hai ngàn người, nếu có thể thu nạp hơn ngàn người này, Đồ Thần Điện sẽ càng thêm cường đại.
Trần Nhạc vội vàng dẫn theo năm trăm võ giả Chiến Đường truyền tống đi long mạch, sau đó lại từ long mạch đi ra, tước vũ khí chiến giáp của hơn ngàn người kia.
Hơn phân nửa trong ngàn người này là võ giả Hổ Lang Sơn, Ngao Hổ chết rồi, bằng với Hổ Lang Sơn cũng diệt vong. Đám người này cũng quyết tâm đi theo Lục Ly lăn lộn, bởi thế không ai phản kháng, ngoan ngoãn nộp lên chiến giáp và Thần binh.
Côn Luân Sơn có thần trận cường đại, sáu đại thế lực liên thủ đều không hạ được, điện chủ Đồ Thần Điện lại mạnh đến biến thái, đi theo thủ lĩnh như thế mới càng có tương lai.
Trần Nhạc còn sai người bắt đầu quét dọn chiến trường, thu lại chiến lợi phẩm, chờ đợi Lục Ly xử lý. Dưới núi, nơi trước kia bố trí huyễn trận sát trận còn có mấy ngàn xác chết, những chân cụt tay đứt cũng phải thu thập một phen.
Trần Nhạc không dám dẫn người truy sát, chỉ phái ra vài nhóm nhỏ tản ra thăm dò tin tức. Lục Ly không hạ lệnh truy sát, bọn hắn không dám tự tiện chủ trương, vạn nhất bị mai phục, như vậy hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục ngồi ở cái ghế trưởng lão này.
Đợi chừng nửa canh giờ, Lục Ly mới quay trở lại, Đồ Ma chiến đao đã được cất đi, cứ vậy nhàn nhã rảo bước đi về. Tựa hồ không phải mới vừa đuổi theo truy sát đại quân, mà chỉ ra ngoài tản bộ một vòng.
- Cung nghênh điện chủ!
Năm trăm người dưới núi đồng loạt khuỵu gối quỳ xuống, trên mặt hiện đầy vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.
- Đứng lên đi!
Lục Ly nhàn nhạt khoát tay, liếc nhìn toàn trường một lượt, khẽ gật đầu nói:
- Trần Nhạc làm không sai!
Thi thể quanh bốn phía đã được dọn đi, xác chết trong sát trận cũng được thanh trừ, nhìn không còn khó coi như trước. Trần Nhạc thần sắc cung kính đi tới nói:
- Điện chủ, chiến trường đã quét dọn sạch sẽ, tất cả không gian giới chỉ, chiến giáp và Thần binh đều được cất kỹ, quay đầu sẽ nộp lên cho ngài.
- Không cần!
Lục Ly khoát tay nói:
- Giao cho Nội Vụ Đường, đúng rồi, vừa nãy lúc ta truy sát, đã giết chừng bốn năm ngàn người, có một ít không gian giới chỉ không bị xoắn nát, ngươi phái người đi thu dọn một phen.
- Bốn năm ngàn người?
Đám người Trần Nhạc không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, Lục Ly chỉ truy sát chừng nửa canh giờ, lại đã giết bốn năm ngàn người, thế chẳng phải chỉ cần nửa canh giờ liền diệt đi một thế lực trung phẩm?
Vừa rồi Lục Ly phóng thích ra thần thông không gian mới cảm ngộ được hôm qua, trong tiểu thế giới dưới long mạch hắn giành được được bước đột phá rất lớn, thậm chí nếu không phải vì vướng bận chuyện này, hắn đã sớm cảm ngộ.
Thực tế chứng minh, phương hướng của Lục Ly là chính xác, uy lực sát chiêu này rất lớn, mấy trăm người chỉ cần một chiêu liền có thể xử lý. Mặc dù cự ly tán đi chưa đủ xa, tốc độ phóng thích hơi chậm chút, rất nhiều chỗ còn chưa đạt tới yêu cầu trong lòng Lục Ly. Chẳng qua không sao cả, lần này ra tay đã chứng minh con đường hắn đi là đúng, quay đầu tiếp tục tham ngộ, uy lực nhất định sẽ có thể đề thăng, đến lúc đó phỏng chừng Đại Năng Thần Giới đều có thể nhẹ nhàng giảo sát.