Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong sơn cốc có mười mấy nơi dược thiên linh địa, Lục Ly còn phát hiện mấy nơi sơn động, bên ngoài có cường đại cấm chế và quân sĩ trấn thủ, không biết bên trong chứa cái gì...
Rất nhiều người Phá Thiên Cung hiếu kì với Lục Ly, hôm qua phó cung chủ đích thân đi ra nghênh đón, hôm nay lại được mấy trưởng lão bồi cùng đi dạo trong cốc. Khiến bọn hắn càng kinh nghi hơn chính là, khí tức Lục Ly không mạnh, chỉ cỡ Thần Linh Thượng Bảng, lại có được lễ ngộ như thế, chẳng lẽ là công tử đại thế lực siêu cấp nào đó?
Lục Ly dạo quanh suốt một ngày, sau đó về lại trong gian phòng, bắt đầu tô tô vẽ vẽ, dựa theo địa hình Phá Thiên Cốc từ từ phác họa ra trận nhãn, trận văn, trận tuyến ...
Hắn bận rộn trọn một ngày hai đêm mới đình chỉ phác hoạ, lại không lập tức đi bày trận mà lần nữa mang theo Nguyên Thường Thường vòng quanh trong sơn cốc hai ngày, đi hết lượt này tới lượt khác, cứ thế lượn quanh hai ngày, sau đó hắn lại đi về tô tô vẽ vẽ...
Thực ra bày trận không cần phiền toái như vậy, trước đó Lục Ly đã từng bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung đại trận, rất có kinh nghiệm. Nếu làm nhanh, cùng làm chỉ mất một ngày là xong, hắn làm vậy chỉ là muốn mang đến giả tượng cho người Phá Thiên Cung, rằng đại trận này rất rất lợi hại, rất khó bố trí!
Thứ dễ dàng đến tay thường thường sẽ khiến người ta không trân quý. Ngươi càng tỏ ra nghiêm túc cẩn thận, người ta lại càng coi trọng ngươi. Chính ngươi coi trọng, người khác mới sẽ càng thêm coi trọng. Chính như câu, đến bản thân cũng xem thường chính mình, người khác làm sao nhìn được nổi ngươi?
Lục Ly làm xong đây hết thảy, sau đó nghỉ ngơi thêm một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới truyền lời đi ra, nói có thể bày trận, chẳng qua hắn cần an tĩnh tuyệt đối, trong lúc bày trận không được có bất kỳ ai đến quấy rầy, nếu không thất bại hắn không chịu trách nhiệm.
Đối với chuyện lần này, Nguyên Ngọc Ngọc coi trọng dị thường, xuất động gần như toàn bộ trưởng lão, tập trung đệ tử Phá Thiên Cung lại, không có lệnh tuyệt đối không thể đi ra, ai quấy nhiễu bày trận, giết không cần luận.
Vì sợ đám quân sĩ làm phiền, Nguyên Ngọc Ngọc rút hết quân sĩ đi, chỉ để Lộ Trường Hà đích thân dẫn theo mấy vị trưởng lão canh chừng cho Lục Ly, tránh miễn xuất hiện tình huống ngoài ý.
Đồng thời Nguyên Ngọc Ngọc còn tự mình hầu ở bên cạnh Lục Ly, đương nhiên là nàng có tư tâm khác, bởi vì ở phương diện pháp trận nàng cũng hơi có nghiên cứu, nên muốn học trộm chút gì đó trên thân Lục Ly.
Muốn bày trận, trước phải phá trận!
Trước kia Phá Thiên Cốc vốn đã có một cái trận, hơn nữa thoạt nhìn còn không sai, đương nhiên so với Vạn Long Tỏa Khung đại trận thì kém xa. Lấy kinh nghiệm của Lục Ly, đại trận này cùng lắm chỉ chống đỡ được mười tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích chừng mười ngày nửa tháng.
Đầu tiên, Lục Ly đứng trên tường thành ở miệng sơn cốc, Nguyên Ngọc Ngọc hộ pháp bên cạnh, bốn phía nơi xa là Lộ Trường Hà và mười mấy tên trưởng lão cảnh giới.
- Nguyên cung chủ!
Lục Ly chỉ vào vòng hộ tráo bán trong suốt bên ngoài, nói:
- Ta phải phá pháp trận này của các ngươi, chỉ như vậy mới có thể lần nữa bố trí đại trận, bằng không hai đại trận sẽ có xung đột, ngươi xem...
- Phá?
Nguyên Ngọc Ngọc khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền thoải mái, hai đại trận thuộc tính khác nhau tất sẽ có xung đột, nếu nghiêm trọng có thể khiến hai đại trận đồng thời mất đi hiệu lực.
Nàng trầm ngâm thoáng chốc, sau đó dò hỏi:
- Phá trận có phiền toái lắm không? Hay là ta sai người đóng lại đại trận, móc ra trận thạch bên trong, như vậy sẽ không ảnh hưởng ngươi bày trận.
- Không cần phiền phức vậy đâu!
Lục Ly khẽ cười, trong tay sáng lên một đạo thần lực, chỉ lên hư không trước mặt, tia sáng màu trắng bắn ra, chui vào trong hộ tráo.
Ông!
Một cảnh khiến đám người Nguyên Ngọc Ngọc Lộ Trường Hà kinh hãi diễn ra, hộ tráo trên không trung Phá Thiên Cốc đột nhiên sáng lên quang mang vạn trượng, chói lòa khiến rất nhiều người không mở mắt ra được, sau đó đại trận kia bỗng chợt tan vỡ như bong bóng xà phong, chớp mắt liền biến mất giữa không trung
Phanh phanh phanh phanh...
Đồng thời với đó, từng viên trận thạch được chôn xuống trước kia lần lượt nổ tung theo một cách cực kỳ quy luật. Có thể cảm ứng được mặt đất rất nhiều nơi khẽ chấn động, tất cả trận văn trận tuyến trận nhãn đồng loạt biến mất, đại trận vốn bảo hộ Phá Thiên Cốc cứ thế triệt để phế bỏ ngay dưới mắt bao người.
- Chuyện gì xảy ra?
- Sao thế? Có kẻ địch tập kích à?
- Không biết, không thấy các trưởng lão hạ lệnh gì cả!
- Tất cả chớ động, cung chủ và các trưởng lão đang đứng ngay trên tường thành...
Lập tức, trong Phá Thiên Cốc ồ lên, cũng may bên kia có thống lĩnh áp chế, đám người Nguyên Ngọc Ngọc lại hiện diện ở đây nên không ai dám loạn động.
Bọn Nguyên Ngọc Ngọc không để ý tới đám đệ tử bên dưới, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà vốn có thành phủ rất sâu đều không khỏi ngơ ngác.
Chỉ tay một cái liền phá trận!
Đại trận Phá Thiên Cốc tên là Ứng Long trận, đại trận này đã tồn tại mấy vạn năm, là năm đó một vị lão cung chủ mời đại sự bày trận bố trí ra, còn tiêu tốn đại giá không nhỏ.
Mấy vạn năm qua, đại trận này từng bị công kích qua rất nhiều lần, thậm chí còn bị phá mở ba lần, song sau cùng đều được chữa trị.
Trong cung có ghi chép rõ ràng, đại trận này có thể gánh chịu mười tên Siêu Cấp Đại Năng công kích mười ngày nửa tháng. Lần bị người phá mở nhanh nhất là hơn ba ngàn năm trước, bị mười lăm tên Thần giới Đại Năng và mấy vạn võ giả đồng loạt tấn công, tiêu tốn chín ngày mới nện ra được...
Đại trận này không tính quá mạnh, nhưng trong mắt đám người Nguyên Ngọc Ngọc, thế đã là không sai.
Bây giờ, Lục Ly tiện tay chỉ một cái liền bị phá toang...
Hơn nữa khí tức Lục Ly chỉ tương đương với Thần Linh Thượng Bảng, chiến lực tổng hợp chắc chỉ mạnh hơn Đại Năng Thần Giới bình thường một chút. Vừa rồi Lục Ly chỉ tới, Nguyên Ngọc Ngọc quan sát được rất rõ ràng, chỉ là thần lực ngoại phóng bình thường, không hề cất chứa chân ý hay sát chiêu đặc biệt nào cả...