Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tương phản quá rõ rệt, khiến cho đám người Nguyên Ngọc Ngọc Lộ Trường Hà không khỏi chấn kinh.
Nếu không phải Lục Ly nhìn thế nào đều không giống cường giả chí tôn, tất cả mọi người ở đây chắc đã hoài nghi Lục Ly là Thần Giới Chí Tôn.
- Tuyệt đối không thể nào là Thần Giới Chí Tôn!
Điểm này Nguyên Ngọc Ngọc rất vững tin, Thần Giới Chí Tôn ở U Yến chi địa nàng đều có thu thập tư liệu, quan trọng hơn cả chính là khí tức sinh mệnh của Lục Ly. Khí tức sinh mệnh trẻ như vậy, nếu Lục Ly là Thần Giới Chí Tôn, hẳn đã sớm dẫn lên oanh động mới đúng.
Nếu không phải Thần Giới Chí Tôn, vậy chỉ còn một khả năng, ở phương diện nghiên cứu pháp trận, Lục Ly đã đạt đến trình độ vô cùng khủng bố. Hắn tìm được thiếu sót của Ứng Long Trận, sau đó nhẹ nhàng chỉ tay phá tan.
- Nhân tài...
Nguyên Ngọc Ngọc cũng có chút nghiên cứu đối với pháp trận, nhưng nàng cảm thấy so với Lục Ly, bản thân chỉ như một đứa trẻ nít. Ánh mắt nàng nhìn Lục Ly bất giác trở nên nóng rực, như thể đang nhìn một thanh bảo kiếm tuyệt thế vô song!
Không sai, bảo kiếm!
Ở trong lòng Nguyên Ngọc Ngọc, Lục Ly chính là một thanh bảo kiếm sắc bén, nếu nàng có thể dùng người này, về sau muốn đi tấn công thế lực nào, phá mở đại trận sẽ là điều vô cùng đơn giản.
Nếu Lục Ly bố trí một ít huyễn trận sát trận hoặc đại trận phụ trợ giết địch, vậy sau này Phá Thiên Cung có thể tiến lui tùy ý, cấp tốc phát triển, lớn mạnh thành thế lực siêu phẩm không còn là giấc mơ...
- Phải nghĩ hết mọi cách mời chào hắn!
Nguyên Ngọc Ngọc nhìn Lục Ly đứng chắp tay nơi đó, thần sắc đạm mạc, bộ dạng như là cao nhân đắc đạo, trong lòng ngấm ngầm quyết định, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải mời chào người này, dù phải hi sinh chính nàng cũng không tiếc!
Đại trận bị phá mở, kéo theo một trận cuồng phong tứ ngược, trường bào Lục Ly bị thổi bay phất phới. Hắn đứng chắp tay, mái tóc dài trắng xóa tung bay theo gió, thần sắc bình tĩnh mang theo chút cao ngạo lạnh lùng rất có sức xung kích thị giác.
Đương nhiên hết thảy đều phải được xây dựng trên tiền đề là vừa rồi Lục Ly vung tay phá trận, chứ nếu Lục Ly chỉ là một tên tiểu võ giả, lúc này lại đứng đó với thần thái như vậy, phỏng chừng sẽ bị người khác cho là đứa ngớ ngẩn.
Hết thảy thật ra đều là do Lục Ly cố ý, hắn tự nhiên không có năng lực chỉ tay một cái liền phá trận, dù Thần Tượng tông sư chắc cũng không có được năng lực như thế.
Lần này hắn không sử dụng Huyết Tiên Đằng, rốt cuộc tại trường đang có hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, Huyết Tiên Đằng dù kín đáo đến mấy cũng sẽ bị phát hiện. Sở dĩ Lục Ly có thể chỉ tay phá trận được là vì trước đó hắn đã động chút tay chân.
Trước kia khi di chuyển vòng quanh Lục Ly đã để Huyết Linh Nhi yên ắng cải biến đại trận, khiến cho đại trận xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, cộng thêm hắn âm thầm bố trí, muốn phá trận còn không đơn giản?
Sở dĩ làm vậy không phải là vì Lục Ly muốn trang bức, mà là vì giữ mạng. Vì để gia tăng ý định chào mời trong lòng Nguyên Ngọc Ngọc, chỉ cần Nguyên Ngọc Ngọc không nỡ giết hắn, hắn liền được an toàn.
Rất rõ ràng!
Lục Ly bố trí rất thành công, từ ánh mắt nóng rực mà Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà nhìn về phía hắn liền có thể thấy được phần nào. Hắn ngấm ngầm thở phào một hơi, chí ít trước khi hắn triệt để cự tuyệt gia nhập Phá Thiên Cung, hắn vẫn được an toàn.
- Nguyên cung chủ, ta bắt đầu bày trận!
Lục Ly quay sang Nguyên Ngọc Ngọc khẽ gật đầu, trong tay bắn ra vô số trận thạch, trận thạch liên tiếp chui sâu xuống lòng đất, tốc độ cực nhanh, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Hơn nữa Lục Ly ném ra trận thạch hoàn toàn không có quy luật, bên này ném mấy viên bên kia ném mấy viên. Khiến người hoàn toàn xem không hiểu, cũng rất khó nhớ kỹ trình tự.
Đương nhiên, dù có thể nhớ kỹ lại đã làm sao? Bố trí đại trận đâu phải chỉ đơn giản có vậy, không phải cứ nhìn qua người khác bố trí một lần là có thể bắt chước được. Mỗi một cái trận thạch được an trí, mỗi lần trận văn được nối liền, mỗi lần góc độ trận tuyến, mỗi một vị trí trận nhãn đều có học vấn trong đó cả. Chỉ cần ngươi làm thiếu hoặc làm sai một chi tiết nhỏ, liền sẽ sai một ly đi một dặm, công sức trước đó đổ xuống sông xuống biển hết cả.
Vậy nên Nguyên Ngọc Ngọc cũng không định đi học trộm cách bố trí Vạn Long Tỏa Khung đại trận. Nàng chỉ muốn quan sát thủ pháp và ý tưởng bày trận của Lục Ly.
Quan sát một lúc, nàng càng thêm bội phục Lục Ly, bất luận Lục Ly có thể bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung trận hay không, bất luận đại trận này là lợi hại như Nguyên Thường Thường miêu tả hay không. Chí ít ở phương diện bày trận, Lục Ly đích thật là đại sư, nàng cảm thấy không bằng, thậm chí còn kém xa, như là trời với đất.
Lục Ly bày trận không ngừng nghỉ, không ngừng di động quanh sơn cốc, vô số trận thạch được ném ra, rất nhiều trận tuyến nối liền với nhau, vị trí trận nhãn cũng sớm được chọn xong, hết thảy đều đâu ra đấy, chỉ là tiêu tốn thời gian tương đối dài.
Mới đầu Nguyên Ngọc Ngọc còn một mực đi theo Lục Ly, đến sau không khỏi có chút mệt mỏi, bởi vì bày trận không phải tuỳ ý nhìn xem liền có thể học được, nàng liền quyết định từ bỏ học lỏm.
Thuật nghiệp có chuyên công!
Tinh lực cá nhân luôn luôn có hạn, không khả năng mỗi phương diện đều có thể đạt tới cảnh giới rất cao. Nếu nàng muốn đạt được thành tựu rất cao ở phương diện pháp trận, vậy tất sẽ ảnh hưởng đến võ đạo tiến bộ.
Điều này cũng tương tự như Lục Ly năm đó, sở dĩ Lục Ly không mê đắm nghiên cứu pháp trận, chính là bởi vì hắn muốn đi con đường võ đạo, hắn cũng không muốn cả đời chỉ biết luyện khí.
Vậy nên sau khi cảm giác được chênh lệch quá lớn giữa và Lục Ly, nàng liền quả quyết từ bỏ đi học lỏm, chuyển sang nghĩ cách làm sao mời chào Lục Ly, làm sao thu nhập nhân tài này về dưới trướng.
- Thật phải hi sinh nhan sắc tiện nghi tiểu tử này?
Nguyên Ngọc Ngọc sa vào trầm tư, nàng thân là một Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, cung chủ Phá Thiên Cung, lại phải đi uốn lượn cầu toàn, điều này khó miễn khiến trong lòng nàng có chút không thoải mái.