Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly xoay người đi về cung điện đang ở, trong lòng Nguyên Thường Thường lại buông lỏng rất nhiều. Mấy ngày trước Lục Ly đóng cửa không tiếp khách khiến Nguyên Ngọc Ngọc và nàng đều kinh nghi không thôi.
Bây giờ hắn lại đánh chủ ý lên người nàng và Nguyên Ngọc Ngọc, rất rõ ràng, Lục Ly muốn được cả người cả tiền, như thế hắn mới nguyện ý gia nhập Phá Thiên Cung.
Đợi Nguyên Thường Thường chuyển lời của Lục Ly cho Nguyên Ngọc Ngọc, kẻ sau nghe xong cũng giãn mày ra, mặc dù Lục Ly có hơi tham lam chút, chẳng qua cũng không phải là không thể đáp ứng.
Đối với Nguyên Ngọc Ngọc mà nói, thần nguyên không tính là gì, gửi thân cho Lục Ly cũng không thành vấn đề, thậm chí hai tỷ muội cùng lúc hầu hạ Lục Ly đều không thành vấn đề, điều nàng muốn chỉ là Lục Ly tuyệt đối quy tâm.
Một tướng khó cầu, nhân tài vô giá!
Nếu Lục Ly không đưa ra yêu cầu gì, trực tiếp tới nương nhờ, Nguyên Ngọc Ngọc mới sẽ không yên tâm. Cung chủ và trưởng lão đích thân hầu hạ hắn một đêm, điều kiện như thế đã là hết nấc, nếu Lục Ly còn không biết điều, Nguyên Ngọc Ngọc sẽ trực tiếp ra tay chém giết.
- Tỷ!
Nghĩ tới đây, Nguyên Ngọc Ngọc lại có chút ngượng ngập, nhỏ giọng nói:
- Ngươi đi về rửa mặt một phen, đến đêm theo ta cùng đi gặp Lục Lẫm.
- Được rồi...
Da mặt Nguyên Thường Thường vốn luôn rất dày, lúc này lại cũng lộ vẻ e lệ, sắc mặt đỏ bừng đi ra, trong đầu không ngừng mường tượng cảnh đêm nay nàng và Nguyên Ngọc Ngọc cùng lúc bồi Lục Ly hoan hảo...
…
Đợi khi màn đêm buông xuống, Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường đều có chút ngượng ngùng. Nếu chỉ là một người thì không sao, đằng này lại là hai tỷ muội bồi cùng một người, quan hệ giữa hai tỷ muội còn không phải quá tốt, khó tránh khỏi có chút xấu hổ lẫn không thoải mái.
Nguyên Thường Thường rửa mặt, đổi một bộ váy dài đỏ chót, trang điểm sơ qua, hiện vẻ càng thêm quyến rũ động người. Nàng đến trước một bước, chờ ngoài cung điện Lục Ly đang ở, đợi hội hợp với Nguyên Ngọc Ngọc.
Gần nửa canh giờ sau, Nguyên Ngọc Ngọc mới đến, nàng vẫn mặc bộ váy dài màu hồng phấn lúc sau, phía sau còn có hai tên thị nữ đi cùng.
Nàng thoáng nhìn qua Nguyên Thường Thường, miễn cưỡng cười nói:
- Ủy khuất tỷ tỷ.
Mặc dù trong lòng hai tỷ muội có khúc mắc, ngoài mặt lại vẫn rất khách khí, Nguyên Thường Thường cúi người hành lễ nói:
- Hẳn nên thôi, là ủy khuất cung chủ mới đúng.
Nguyên Ngọc Ngọc phất phất tay, để hai tên thị nữ chờ ở bên ngoài, không có lệnh của nàng tuyệt đối không được thả người tiến vào.
Ổn định tâm thần một phen, Nguyên Ngọc Ngọc dẫn theo Nguyên Thường Thường đi vào cung điện, bên trong rất yên tĩnh, Lục Ly không ở trong đại điện, cửa phòng bên cạnh vẫn đóng kín.
- Hừ!
Nguyên Ngọc Ngọc thoáng có chút bất mãn, Lục Ly thật lớn lối, hai người đã cùng đến rồi mà hắn vẫn không đi ra nghênh đón...
- Gõ cửa đi...
Nguyên Ngọc Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó khẽ thở dài khoát tay nói, nàng xoay người đi, không nhìn cửa, trên mặt chớp qua một tia phẫn nộ. Hai tỷ muội cùng lúc bồi nam nhân, nếu Lục Ly là Thần Giới Chí Tôn thì cũng thôi, khăng khăng khí tức hắn lại chỉ tương đương Thần Linh Thượng Bảng...
Ông!
Nguyên Thường Thường quán chú thần lực xúc động cấm chế, Nguyên Ngọc Ngọc lập tức khẩn trương. Nghĩ đến cảnh sau đó lại không khỏi vừa ngượng ngùng vừa ủy khuất, đồng thời xen lẫn với chút chờ mong, đủ loại cảm giác dâng lêntrong lòng.
Nguyên Thường Thường cũng tương tự, đương nhiên phần nhiều vẫn là cảm giác biệt khuất. Trước đó nàng muốn câu dẫn Lục Ly, kết quả Lục Ly không chút động tâm, bây giờ Lục Ly lại muốn nàng làm tặng kèm, đây rõ ràng là không tôn trọng nàng.
Chẳng qua nàng có thể làm được gì? Nàng cũng rất tuyệt vọng...
Nàng chỉ có thể như chó, bị người gọi thì đến đuổi thì đi. Nghĩ đến lát nữa phải cùng Nguyên Ngọc Ngọc hầu hạ Lục Ly, nàng lại bất giác có chút hưng phấn. Muội muội này một mực xem thường nàng, lát nữa không phải cũng như chó quỳ gối trước mặt Lục Ly, cùng lúc tiếp nhận ân sủng từ hắn...
Ông!
Cấm chế lấp lánh suốt hơn mười giây, cửa lại vẫn không được mở ra, Nguyên Thường Thường nhíu mày, Lục Ly làm cái quỷ gì vậy? Có phải kiêu ngạo quá rồi không?
Sắc mặt Nguyên Ngọc Ngọc càng lúc càng khó coi, cảm giác như bị Lục Ly hung hăng làm nhục, nàng thầm nghĩ nếu qua mười giây mà Lục Ly còn không mở cửa, nàng liền xoay người rời đi.
Rất nhanh, mười giây trôi qua!
Cửa vẫn im lìm không nhúc nhích, sắc mặt Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường đều rất khó coi, Nguyên Ngọc Ngọc giậm chân quay người định rời đi.
Nhưng vừa đi vài bước, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trong mắt lóe lên tinh mang, bất ngờ vung tay đánh ra một đạo lưu quang lên cấm chế ngoài cửa.
Cấm chế này chỉ là cấm chế bình thường, làm sao trụ được trước một kích mang đầy phẫn nộ của Nguyên Ngọc Ngọc. Nháy mắt liền bị đánh nát, cửa đá chậm rãi mở ra.
- Không người?
Thần niệm Nguyên Thường Thường quét vào bên trong, đợi lúc thấy bên trong không có ai, trên mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là sát ý nồng đậm.
Bị chơi xỏ!
Nàng và Nguyên Thường Thường tắm rửa nửa ngày, quấn quít nửa ngày, thật không dễ dàng mới lấy hết dũng khí tới đây, chuẩn bị mặc cho Lục Ly khinh nhờn đùa bỡn, kết quả Lục Ly lại không ở bên trong. Nguyên Thường Thường chỉ cảm thấy mặt đau rát, như thể đây là nhục nhã lớn nhất trong đời.
Ông!
Nguyên Ngọc Ngọc lại không nghĩ quá nhiều, thần niệm như thủy triều khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Phá Thiên Cốc. Sau khi xác định không phát hiện bóng dáng Lục Ly, nàng phẫn nộ rống lên:
- Xuất động toàn cung, tìm ra Lục Lẫm cho ta. Dù phải đào sâu ba thước, tìm khắp ức vạn dặm xung quanh cũng phải lôi hắn về đây!
Lục Ly đi!
Ngay từ lúc xế chiều hắn đã yên ắng rời đi, cách để rời đi tự nhiên là Phi Độ Hư Không. Thực ra buổi chiều lúc hắn Phi Độ Hư Không, không gian trong phòng có chút ba động, chẳng qua hắn bố trí một cấm chế ổn cố không gian, cộng thêm trong cung điện không có người giám thị, bởi thế hắn mới vô thanh vô tức rời đi mà không ai biết.
Để Nguyên Thường Thường đưa trở về?
Lục Ly đâu có ngu, vạn nhất Nguyên Ngọc Ngọc đổi ý, đột nhiên mò tới ám sát hắn thì sao?