Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nguyên Thường Thường ở bên người, hành tung hắn bị người khóa chặt, tùy thời có thể đánh lén ám sát, trên đường đi rất khó lòng phòng bị.
Nương nhờ Phá Thiên Cung? Làm gì có chuyện đó. Khoan nói con người Nguyên Ngọc Ngọc không đáng để hắn nương nhờ, đi theo thủ lĩnh kiểu này e là hắn chết lúc nào đều không biết.
Thần nguyên tới tay, Lục Ly có điên mới không đi. Thế là hắn quyết đoán sử dụng Phi Độ Hư Không cao chạy xa bay. Dù có bị hoài nghi ra thân phận thật, hắn cũng hết cách, muốn kiếm thần nguyên tự nhiên cũng phải chấp nhận mạo hiểm.
Nguyên Ngọc Ngọc đại nộ, trọn cả Phá Thiên Cung đều xuất động, Lộ Trường Hà dẫn theo mười mấy tên trưởng lão chia ra chạy khắp bốn phương tám hướng, truy tung Lục Ly.
Những người còn lại thì lục tìm bốn phía trong ngoài Phá Thiên Cốc, dù phải đào ba thước đất cũng quyết tìm cho ra Lục Ly. Thần niệm Nguyên Ngọc Ngọc đảo quanh một vòng, trong mắt không giấu được vẻ nghi hoặc, rốt cục Lục Ly đã rời đi bằng cách nào?
Toàn bộ Phá Thiên Cốc đều là người của nàng, khắp nơi đều có mật thám, vô số thần niệm cường giả nhìn quét, dù Lục Ly có biến thành con ruồi cũng rất khó vô thanh vô tức bay ra ngoài.
- Ồ?
Thần niệm Nguyên Ngọc Ngọc đột nhiên khóa chặt một góc trong gian phòng Lục Ly, ở đó nàng nhìn thấy một ít trận thạch vỡ vụn. Lập tức lao tới, rất nhanh liền bạo nộ, miệng phun ra mấy chữ:
- Tế đàn truyền tống!
Trong góc phòng có một tế đàn rất nhỏ, chỉ là đã vỡ vụn, đây là thủ thuật che mắt Lục Ly cố ý lưu lại.
Bố trí này của hắn rất không sai, Nguyên Ngọc Ngọc lập tức nhận định Lục Ly đã trốn đi thông qua truyền tống trận này.
- Người đâu!
Nguyên Ngọc Ngọc quát khẽ, lệnh nói:
- Điều động toàn bộ võ giả Chiến Đường trong cung, chia làm tám đội, truy tung về tám hướng đi, một khi phát hiện Lục Lẫm lập tức truyền báo đi về.
Vù vù!
Một tên trưởng lão đi đóng lại Vạn Long Tỏa Khung đại trận, hơn vạn võ giả Chiến Đường bay vụt ra, mỗi tên thống lĩnh dẫn theo một đội, như châu chấu rải ra khắp bốn phương tám hướng, bắt đầu truy lùng hành tung Lục Ly.
Đám người này làm sao có thể truy tung được Lục Ly? Dù có là Lộ Trường Hà cũng không cách nào truy tung được, bởi vì ngoài cốc chẳng hề có bất kỳ vết tích nào, hơn nữa lúc này Lục Ly đã ở xa cả ngàn dặm.
Một lần Phi Độ Hư Không, Lục Ly liền có thể xoải qua hơn một phủ vực, Bàn Vương Thành cách bên này không tính quá xa, vận khí hắn không sai, chỉ sau một lần Phi Độ Hư Không đã vừa khéo tới được bên ngoài Bàn Vương Thành.
Lục Ly đi ra ở trong một ngọn núi lớn, thần niệm hắn thăm dò bốn phía một lượt, xác định phụ cận không có người, lập tức thở phào một hơi.
Hắn mặc lên Linh Ẩn Chiến Giáp, dạo một vòng xung quanh, lấy ra địa đồ so sánh đối chiếu, phát hiện Bàn Vương Thành ở ngay gần đây, lập tức đại hỉ.
Qua Bàn Vương thành, lại đi mười ngày nửa tháng liền có thể trở lại Côn Luân Sơn. Chỉ cần trở lại Côn Luân Sơn, dù Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà có đến tìm, hắn đều không sợ. Bằng vào hai người kia thì còn khuya mới phá nổi Vạn Long Tỏa Khung đại trận.
Một đường tiềm hành, tâm tình Lục Ly rất tốt, ra ngoài dạo quanh một vòng, lấy được ba mươi ức thần nguyên, nếu cứ tiếp tục bố trí vài đại trận thế này, kiếm trăm ức thần nguyên không phải là chuyện khó.
Có thần nguyên, thế lực phát triển cũng sẽ nhanh hơn, đồng thời bản thân Lục Ly cũng có thể nhanh chóng đề thăng chiến lực. Có được nhiều thần nguyên như vậy, trừ phi thiên phú Lục Ly cực kém, bằng không đề thăng chiến lực là điều hết sức đơn giản...
Có nhiều cách để đề thăng chiến lực, đầu tiên là đề thăng thần lực, hai là đề thăng linh hồn, ba là đề thăng nhục thân, bốn là đề thăng pháp tắc chân ý, cuối cùng còn có một cách nữa, đó là lĩnh hội thần thuật cường đại.
Nghĩ đến đề thăng chiến lực, trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức liền tới Bàn Vương Thành, liệu có nên vào thành xem xem có thần bia hay không?
Từ sau lần nhìn qua tư liệu về thần bia, đối với thần bia, Lục Ly một mực rất mong chờ, nếu có thể mua được một tấm thần bia, đối với hắn hay đối với toàn bộ Đồ Thần Điện đều có lợi ích cực lớn.
- Đi!
Nghĩ tới đây, tốc độ Lục Ly lại nhanh hơn mấy phần, nửa ngày sau hắn đã đứng ở trước cửa Bàn Vương Thành. Mang lên mặt nạ Ngân Hồ, nhanh chân đi về phía cửa chính.
- Lệnh bài!
Tên quân sĩ đứng trước cửa chính lạnh lùng cản lại Lục Ly, Lục Ly không khỏi kinh ngạc, lần trước hắn theo chân Nguyên Thường Thường tiến vào, không ngờ vào thành lại phải cần có lệnh bài.
- Không có lệnh bài!
Lục Ly thành thực bẩm báo, tên quân sĩ kia lạnh lùng nói:
- Không có lệnh bài, vậy thì giao nộp một vạn thần nguyên.
- Mẹ... ăn cướp đấy à!
Lục Ly tròn mắt, hỏi tiếp:
- Phải làm sao mới có được lệnh bài?
- Đi Nội Vụ Phủ!
Tên quân sĩ mặt không biểu tình giải thích nói:
- Giao nộp trăm vạn thần nguyên liền được đến lệnh bài, sau này có thể tự do ra vào thành.
- ...
Lục Ly nghẹn lời, Bàn Vương Phủ ăn cướp chắc, một tấm lệnh bài rách mà đòi tận trăm vạn thần nguyên, chỉ dựa vào thứ này, mỗi năm Bàn Vương Phủ đã có thể kiếm được bao nhiêu?
- Đúng rồi...
Lục Ly đột nhiên nhớ ra hình như trước đây Bàn Vũ Thấm có đưa cho hắn một tấm lệnh bài... trên tấm lệnh bài kia ghi một chữ “Bàn”, không biết lệnh bài này có thể vào thành được không? Nếu không vào được, hắn chỉ đành cầm trăm vạn thần nguyên đi mua một tấm.
Ông!
Giới chỉ trong tay sáng lên, giơ ra tấm lệnh bài kia, sắc mặt tên quân sĩ lập tức khẽ biến. Mấy tên quân sĩ gần đó quét mắt nhìn tới cũng biến sắc, thần niệm đảo qua vài lần, sau đó bất ngờ khuỵu gối quỳ xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến đại nhân!
Bá bá bá!
Hơn ngàn quân sĩ đứng ngoài cửa thành đều bị kinh động, một tên thống lĩnh nhìn lướt qua, rồi cũng cấp tốc khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Tham kiến đại nhân!
Phanh phanh phanh!
Thống lĩnh đều quỳ, tất cả quân sĩ tại trường lập tức cũng quỳ theo, dọa cho Lục Ly và đám võ giả muốn ra vào thành nhảy dựng lên.
Rất nhiều võ giả ra vào thành nhìn sang Lục Ly, trong lòng ngấm ngầm kinh nghi, vị này rốt cuộc là ai? Không ngờ có thể khiến cho quân sĩ Bàn Vương Phủ đồng loạt quỳ xuống.