Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu không phải người quen thuộc khí tức sinh mệnh của hắn, khẳng định sẽ không nhận ra.
Hắn yên ắng rời đi từ một cửa thành khác, sau đó lập tức tiến vào trạng thái tiềm ẩn, phóng vút về Côn Luân Sơn.
Bôn tẩu vạn dặm, Lục Ly lượn vòng trở về, thăm dò mấy lượt, xác định không ai theo dõi mới yên tâm tiếp tục bôn tẩu.
Ba ngày sau, ở Bàn Vương Thành chuyện về Lục Ly dần lắng lại, chủ yếu là vì đại bộ phận người đoán không ra thân phận Lục Ly, chuyện này cuối cùng chỉ thành nghi án. Cộng thêm gần đây U Yến điện bắt đầu tổ chức đấu giá bảo vật giành được trong Quỷ Vương Cốc, nghe nói bên trong có một tấm thần bia siêu phẩm, gần như tất cả người Bàn Vương Thành đều bị sự kiện lần này hấp dẫn chú ý.
Lại qua tám ngày, một chiếc Phi Loan chiến xa đi tới bên ngoài Bàn Vương Thành, trong chiến xa ngồi bảy tám người. Đợi lúc bảy tám người này bay vụt xuống, Hạ Thống lĩnh trực ở cửa thành lập tức lộ ra ý cười, bước đến nghênh đón.
- Chào Nguyên cung chủ, chào Nguyên trưởng lão và chư vị trưởng lão!
Hạ thống lĩnh chủ động hành lễ, bởi vì người đến là cung chủ Phá Thiên Cung Nguyên Ngọc Ngọc. Nguyên Ngọc Ngọc tựa hồ có chút quan hệ với mấy tên trưởng lão Bàn Vương Điện, Hạ thống lĩnh tự nhiên không dám đắc tội.
Tâm tình Nguyên Ngọc Ngọc lại chẳng mấy vui vẻ, trên mặt không có ý cười, nàng nhìn Nguyên Thường Thường một cái, kẻ sau lập tức kéo Hạ thống lĩnh sang một bên, hỏi:
- Hạ thống lĩnh, mấy ngày gần đây ngươi có gặp một thanh niên tóc trắng vào thành, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc không?
- Là hắn?!
Hạ thống lĩnh hơi ngớ, gật đầu nói:
- Trước mấy ngày hắn tới Bàn Vương Thành, còn thiếu chút dẫn lên đại sự.
- Hả?
Nguyên Ngọc Ngọc đứng bên nghe được, trên mặt lập tức lóe lên hàn quang, đi tới nói:
- Hạ thống lĩnh, ngươi có thể biết hiện tại hắn đang ở đâu trong thành không? Nếu vẫn ở trong thành, phiền ngươi lập tức bắt hắn giúp ta, bản cung tất có hậu tạ!
- Bắt hắn?
Hạ thống lĩnh khẽ run lên, tưởng là nghe lầm, hai mắt mở to hỏi:
- Ngươi có chắc là muốn bắt hắn?
Nguyên Ngọc Ngọc nghe mà không khỏi mơ hồ, lạnh lùng gật đầu nói:
- Làm sao? Có vấn đề gì à? Bản cung không chỉ muốn bắt hắn, bản cung còn muốn lột da hắn, rút hắn gân, chỉ như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta.
Nguyên Thường Thường cũng tiếp lời:
- Người này tội nghiệt sâu nặng, dám khiêu hấn Phá Thiên Cung chúng ta, không giết người này, Phá Thiên Cung chúng ta tuyệt không bỏ qua!
- Tuyệt không bỏ qua?
Hạ thống lĩnh lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, âm dương quái khí nói:
- Lần này chắc các ngươi không được như ý nguyện rồi, người này không động vào được, động người này Phá Thiên Cung các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!
- Cái gì?
Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường liếc nhau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, tưởng là Hạ thống lĩnh đang đùa mình.
Lục Ly chỉ là thủ lĩnh một thế lực trung phẩm, chiến lực tổng hợp chỉ tương đương Đại Năng Thần Giới. Hạ thống lĩnh lại nói động hắn Phá Thiên Cung không gánh nổi hậu quả?
Xác định Hạ thống lĩnh không phải đang đùa, Nguyên Ngọc Ngọc cười lạnh nói:
- Thật không? Vậy Hạ thống lĩnh nói xem, rốt cục người này có chỗ nào thần kỳ? Hay là chỗ dựa nào cường đại mà Phá Thiên Cung chúng ta đều không thể trêu chọc?
- Ha ha!
Hạ thống lĩnh cười lạnh, chỉ chỉ Bàn Vương Thành nói:
- Chỗ dựa của người này ở ngay trong thành, các ngươi có chọc nổi không?
- Cái này...
Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và đám trưởng lão đều khẽ biến sắc, Nguyên Thường Thường trầm giọng hỏi:
- Là vị trưởng lão nào muốn bảo vệ hắn? Không lý nào, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, sao lại có trưởng lão coi trọng? Chẳng lẽ là bởi vì Vạn Long Tỏa Khung đại trận? Cũng không đúng...
Bàn Vương Thành có được pháp trận lợi hại hơn cả Vạn Long Tỏa Khung đại trận, bởi thế Nguyên Thường Thường mới nghĩ không thông, tại sao lại có đại nhân vật Bàn Vương Phủ coi trọng Lục Ly.
- Trưởng lão? Hừ!
Hạ thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói:
- Cụ thể thế nào ta không tiện nói nhiều, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết một chuyện, mấy ngày trước vị kia từng phát sinh xung đột với đại tiểu thư Thiên Hàn Cung Dương Lệ Nhi. Đến sau Bàn Ninh công tử còn ra mặt giúp Dương Lệ Nhi, nhưng lúc này Bàn Ninh công tử đang bị Nội Vụ Đường hạ lệnh cấm túc ngàn năm. Người này... các ngươi chọc không nổi!
- Cái này...
Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và mấy vị trưởng lão triệt để kinh hãi, không ngờ Lục Ly lại có thể đánh lật một vị công tử Bàn gia, chẳng lẽ hắn thật sự có bối cảnh thông thiên.
Nguyên Ngọc Ngọc trầm ngâm một lát rồi quay sang Nguyên Thường Thường nháy mắt ra dấu, kẻ sau đưa tay lắc lắc cánh tay Hạ thống lĩnh, bộ ngực đầy đặn chen đến biến hình, yên ắng đưa đi qua một chiếc không gian giới chỉ, thỏ thẻ nói:
- Hạ thống lĩnh, ngươi nói rõ cho chúng ta được không, rốt cục người kia có địa vị gì?
Hạ Thống lĩnh bất động thanh sắc thu lấy không gian giới chỉ, thần niệm quét qua phát hiện bên trong có ngàn vạn thần nguyên, sắc mặt thoáng hòa hoãn phần nào.
Hắn ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở:
- Trên người hắn có Bàn Vương Lệnh, hơn nữa còn là hàng thật một trăm phần trăm. Bàn Ninh đắc tội hắn, bị Thập Bát trưởng lão mang đi cấm túc. Nếu các ngươi không tin, cứ việc vào thành tùy tiện dò la, rất nhiều người trong thành đều biết việc này.
- Bàn Vương Lệnh!
Sắc mặt đám người Nguyên Ngọc Ngọc bỗng chợt tái nhợt, trong mắt Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường chất đầy vẻ không dám tin tưởng. Một tên thủ lĩnh tiểu thế lực như Lục Ly làm sao có thể có được Bàn Vương Lệnh, điều này thực sự quá hoang đường.
Hạ thống lĩnh đã quay lưng về lại trước cửa thành, đám người Nguyên Ngọc Ngọc lại vẫn đứng ngây ra như phỗng. Trầm mặc suốt tận một nén hương, cuối cùng Nguyên Ngọc Ngọc mới vung tay lên nói:
- Vào thành!
Cả đám cấp tốc vào thành, sau đó bắt đầu dò la tin tức, quả nhiên rất nhiều người trong thành đều biết việc này, gần như ai ai cũng biết chuyện Lục Ly có được Bàn Vương Lệnh.
Ầm!
Trong một tòa thành bảo, sau khi được đến tin tức chứng thực, Nguyên Ngọc Ngọc không khỏi phẫn nộ, vung chưởng nện nát chiếc bàn trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ phẫn hận.