Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, vô cùng biệt khuất. Vốn Lục Ly giúp các nàng bố trí đại trận, các nàng trả ba mươi ức thần nguyên, đây là giao dịch bình thường. Nhưng giờ nàng lại cảm thấy mình bị Lục Ly đùa bỡn, thậm chí là bị Lục Ly làm nhục, khăng khăng cục tức này nàng còn không phát tiết ra được, chỉ có thể giấu ở trong lòng, trở thành sỉ nhục cả đời.
Nghĩ đến cảnh hai tỷ muội đứng ngoài cung điện, chờ đợi Lục Ly sủng hạnh, nàng lại càng thêm phẫn nộ. Nếu Lục Ly đùa bỡn hai người thì còn dễ nói, đằng này Lục Ly căn bản không có ý đùa bỡn, chỉ xoay hai người vòng vòng như khỉ!
- Cung chủ bớt giận!
Nguyên Thường Thường khẽ thở dài, nàng điều chỉnh tâm tính rất nhanh, các nàng quả thực chọc không nổi Lục Ly, đã vậy bị chút ủy khuất cũng có tính là gì?
Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo của Nguyên Ngọc Ngọc, nói:
- Quên đi thôi, cung chủ, người này chúng ta thực sự chọc không nổi.
- Chọc không nổi?
Ba chữ này khiến Nguyên Ngọc Ngọc càng thêm phẫn hận thẹn ngượng, trong mắt toàn là sát khí âm hàn, lạnh lùng nói:
- Đời này Nguyên Ngọc Ngọc ta chưa bao giờ bị khuất nhục như thế, đừng để ta tìm được cơ hội, một khi có cơ hội, ta nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!
Vách đá mặt nam Côn Lôn Sơn, Trì Hi Nhi một mình ngồi xếp bằng tu luyện trên vách dốc, từ khi Lục Ly rời đi, mấy tháng nay nàng một mực ngồi xếp bằng tu luyện ở đây. Mỗi khi tu luyện xong liền sẽ ngồi đó ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn về phương xa.
Đám người Triệu Hỉ Trần Nhạc thuyết phục rất nhiều lần, còn âm thầm phái người trông chừng nàng, sợ nàng nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ, nhảy xuống vách núi. Dù không hẳn sẽ té chết, nhưng chúng nhân vẫn rất lo lắng.
Trì Hi Nhi có mấy người bạn, bình thường rất hay chơi đùa, các nàng thường xuyên sang đây thăm Trì Hi Nhi, nhưng đều bị Trì Hi Nhi vẫy lui. Nàng chỉ muốn ngồi ở đây, một mình chờ đợi Lục Ly đi về.
Bọn Triệu Hỉ có thể hiểu được tâm tình Trì Hi Nhi, trên thực tế mấy tháng nay trong lòng bọn Triệu Hỉ cũng đều lo lắng bất an, cảm giác như mất đi chủ tâm cốt, tất cả võ giả Đồ Thần Điện đều bất ổn.
Thực ra trước kia lúc ở Đồ Thần Điện, Lục Ly cũng không mấy khi lộ diện, nhưng mọi người đều biết Lục Ly ở Côn Luân Sơn, chỉ cần biết thế, bọn hắn liền an tâm. Bây giờ Lục Ly rời đi mấy tháng mà mãi không có bất cứ tin tức gì truyền về, cảnh này khiến rất nhiều người không khỏi suy nghĩ lung tung, lo được lo mất.
Có phải Lục Ly không cần bọn hắn nữa không? Có phải bị người nhốt lại? Hay là đã chết rồi?
Một đội quân không có chủ soái, bằng với mất đi lực ngưng tụ, không còn sức chiến đấu. Một thế lực không có thủ lĩnh, cảm giác như thuyền lớn không có người cầm lái, trong lòng thấp thỏm bất an, lo lắng thế lực này sẽ bị diệt đi bất cứ lúc nào.
Nhất là Lục Ly rất được lòng bang chúng, lão đại chịu vô hạn cung cấp thần tài tu luyện cho bang chúng, biết đi đâu tìm người như thế? Có thể kiến tạo đại trận, còn có thể đánh lui Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, biết tìm đâu ra thủ lĩnh thế lực trung phẩm như thế?
Bởi vậy rất nhiều quân sĩ tuần tra cũng như Trì Hi Nhi, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn về nơi xa, chờ đợi Lục Ly đi về.
Hôm nay, một đội quân sĩ tuần tra ngay dưới chân núi, đột nhiên không gian trước mặt thoáng khẽ ba động, tiếp đó một võ giả toàn thân bao phủ bởi chiến giáp màu bạc, trên mặt đeo mặt nạ Quỷ Vương bất chợt hiện ra giữa không trung.
- Có người?!
Cả đám lập tức đề cao giới bị, thấy người kia không ngừng tới gần, một tên quân sĩ còn phóng thích đạn tín hiệu báo tin cho quân sĩ tuần tra phụ cận chú ý.
- Hả?
Trì Hi Nhi đang ngồi ngẩn ngơ trên vách đá bị bừng tỉnh, nàng nhìn lại nơi xa, thấy được một thân ảnh mơ hồ đi tới, nàng dụi dụi tròng mắt, sau đó trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi xen lẫn vui mừng, thình lình đứng bật dậy kêu lên:
- Hỉ bá!
Vù vù!
Triệu Hỉ và bọn Trần Nhạc cũng bị kinh động, tung người đằng không bay vụt đến, khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh càng lúc càng gần, nhìn thấy người kia lấy xuống mặt nạ, Long Khải bên ngoài cơ thể biến mất, lộ ra chân dung, Triệu Hỉ lập tức đại hỉ rống to:
- Toàn điện đi ra, cung nghênh điện chủ trở về!
Hưu hưu hưu!
Trong từng tòa thành bảo, từng nơi trang viên, vô số võ giả bắn ra, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ cuồng hỉ, song cảnh tượng lại không hề hỗn loạn, tất cả mọi người đều đứng nghiêm, chăm chú nhìn xuống dưới núi.
- Cung nghênh điện chủ!
Nhóm quân sĩ tuần tra bên ngoài nhận ra Lục Ly đầu tiên, tất cả khuỵu gối quỳ xuống, hưng phấn hét lớn.
Lục Ly đứng ở dưới núi, đối mặt với Trì Hi Nhi trên vách đá phía xa xa, thấy được Trì Hi Nhi lệ rơi đầy mặt, thấy được đám người Triệu Hỉ hớn hở vui mừng, hắn không khỏi cảm khái:
- Vẫn là về nhà tốt nhất.
Ông!
Lục Ly đánh ra một đạo thần lực, Vạn Long Tỏa Khung đại trận đóng lại, hắn tung người đằng không bay lên, vọt thẳng tới trên núi.
Hưu!
Trì Hi Nhi đã đợi không kịp, thân hình nhỏ nhắn cũng bay vọt lên, rất nhanh liền nhào vào trong ngực Lục Ly.
Ô!
Trì Hi Nhi tận lực áp chế tâm tình, nhưng vẫn khóc đến nước mắt mơ hồ cả tầm nhìn, hai tay gắt gao ôm cứng lấy Lục Ly, cả người không ngừng run lên.
- Hi Nhi đừng khóc, ca về rồi!
Lục Ly ôm lấy Trì Hi Nhi chạy vội mà đi, trên đường nhẹ giọng an ủi, đợi lên đỉnh núi rồi mới nói khẽ:
- Nhiều người nhìn như vậy, đừng khiến họ chê cười.
Trì Hi Nhi hiểu chuyện nhảy xuống từ trong ngực Lục Ly, chẳng qua một tay vẫn gắt gao bắt lấy cánh tay Lục Ly. Lục Ly xoa đầu nàng, vuốt nước mắt cho nàng, sau đó liếc mắt nhìn tới trước mặt.
Bịch!
Hơn ba ngàn người đồng loạt khuỵu gối quỳ xuống, một tay chống đất, khom lưng quát khẽ:
- Cung nghênh điện chủ!
Mấy ngàn người cùng lúc rống lên, tiếng kêu chấn thiên động địa, trong đó mang theo hưng phấn và cuồng hỉ không gì đè nén được.
Lục Ly đảo qua từng khuôn mặt hiện đầy ý cười, âm thầm tự nhủ, mình cự tuyệt Bàn Vũ Thấm lôi kéo là điều chính xác.
- Chư vị huynh đệ, đứng dậy cả đi!