Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hỗn xược, ngươi nói chuyện với gia gia như thế đấy hả?
Người trung niên trầm mặt xuống mắng Dương Lệ Nhi một câu, sau đó nhìn sang lão giả nói:
- Gia gia ngươi làm vậy tự nhiên là có thâm ý của hắn, ngươi trừ cả ngày làm càn ra thì còn biết cái gì?
Lão giả khẽ gật đầu nói:
- Người này có Bàn Vương Lệnh, thế nên ta không thể giết hắn. Vừa rồi ta vừa xuất hiện liền phong bế không gian giới chỉ, chính là không để cho hắn có cơ hội lấy ra Bàn Vương Lệnh, bằng không dưới tình huống biết thân phận của hắn, ta lại động thủ, Bàn Vương tất sẽ giận dữ. Giờ ta làm như không biết thân phận hắn, cũng không động thủ giết hắn, dù Bàn Vương có biết cũng không nói được gì.
Dương Lệ Nhi vẫn không hiểu, nhíu mày hỏi:
- Vậy thù này chúng ta không báo nữa à?
- Nha đầu ngốc!
Phụ thân Dương Lệ Nhi giải thích nói:
- Lúc này người kia đang tới khu vực trung tâm, bên kia có tận mấy lão gia hỏa cường đại. Bọn hắn coi khu vực trung tâm là địa bàn riêng của mình, đừng nói người này, ta và gia gia ngươi mà dám đi vào cũng sẽ bị giết chết. Đây là phụ thân đang dùng kế mượn đao giết người, Bàn Vương mà truy cứu xuống, việc này cũng không liên quan đến chúng ta!
- Gia gia quá lợi hại!
Nghe đến đó Dương Lệ Nhi rốt cục đã hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi cuồng cho lắm vào? Giết người của ta còn bức ta quỳ... hừ hừ, để xem lần này ngươi chết thế nào...
- Hưu!
Lục Ly bị một cơn bão bao phủ bay về phía trước, hắn cảm giác không thể khống chế thân thể, bản thân như biến thành chiếc thuyền nhỏ bên trong nộ hải, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, chờ đợi bão tố dừng lại mới có thể di động.
Tốc độ gió rất nhanh, chớp mắt Lục Ly đã bị mang đi hơn mười dặm, rốt cục lúc này hắn cũng cảm giác thấy không bình thường. Bởi vì hắn phát hiện mình bị năm đạo thần niệm vô cùng cường đại khóa chặt, hơn nữa bên trong những luồng thần niệm kia còn có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm.
Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao lão giả kia không giết hắn, cũng mơ hồ biết được vì sao lão giả kia phong ấn không gian giới chỉ của mình. Trong này rõ ràng là khu vực trung tâm, là địa bàn riêng của một số thế lực siêu cấp, bọn hắn tuyệt đối không cho phép người nào vào đây kiếm một chén canh, người dám đi vào giết chết bất luận tội.
Thân thể Lục Ly không động được, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đám người này không lập tức giết chết hắn, đồng thời trong đầu hắn cũng điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ làm sao tự cứu mình, làm sao thoát khỏi khu vực này.
- Kéo dài một hai hơi thời gian, sau đó Phi Độ Hư Không rời đi!
Chỉ trong nháy mắt Lục Ly đã đưa ra quyết định, chủ yếu đám người này không động thủ, kéo dài một hai hơi thời gian là hắn có thể chạy trốn.
Hắn cố gắng ổn định thân thể, mặt hướng về sau gào thét:
- Lão cẩu, chúng ta không thù không oán vì sao ngươi lại muốn hại ta, coi như muốn giết ta, tại sao không trực tiếp động thủ, thế mà muốn mượn đao giết người, loại thủ đoạn hèn hạ này nếu như ta có thể còn sống rời đi, ta định tìm Bàn Vương tố cáo ngươi, diệt toàn tông ngươi!
Lục Ly nói như vậy thật ra đã có tính toán kỹ, nói rõ bị người hãm hại, không phải chính hắn muốn đi vào. Thứ hai là nói có người muốn mượn đao giết người, cường giả bên trong đều không ngốc, làm sao có thể nguyện ý làm đao cho người ta, thứ ba nhắc tới Bàn Vương là vì, bất kỳ thế lực nào ở tây nam bộ cũng phải nể mặt Bàn Vương, lo lắng một hai.
Quả nhiên!
Sau khi Lục Ly gào to, có mấy đạo thần niệm ẩn chứa sát ý nồng đậm bên trong trở nên nhạt dần, thế nhưng năm đạo thần niệm này tiếp tục tập trung vào hắn, có một đạo thần niệm vẫn còn sát ý nồng nặc như cũ.
Nội tâm Lục Ly bắt đầu thấp thỏm không yên, chuyện có thể làm hắn đã làm, kết cục cuối cùng như thế nào vậy thì chỉ có lão thiên mới biết. Hiện tại thân thể hắn hoàn toàn không động được, cho nên muốn Phi Độ Hư Không rời đi là không thể nào.
Bão tố bao phủ Lục Ly rất mạnh, Lục Ly bay mấy chục dặm thế mà vẫn chưa dừng lại. Tiếp tục bay về phía trước, Lục Ly đã có thể cảm nhận được khí tức của hai cường giả ở gần, còn may là hai người này không hề động sát tâm, nếu không hai người tuỳ ý nhấc tay Lục Ly sẽ hôi phi yên diệt.
Trên thực tế, vừa rồi Lục Ly gọi to vô cùng thông minh, nếu không giờ phút này hắn đã sớm biến thành người chết. Lục Ly nói có người muốn mượn đao giết người, mấy cường giả này dò xét thoáng qua cũng phát hiện ra vấn đề.
Khí tức Lục Ly quá yếu, loại võ giả cấp bậc này dám tiến vào nơi này không cần bọn hắn giết, Tịch Diệt Hồn cũng có thể xử lý hắn. Hơn nữa thân thể Lục Ly bị bão tố bao phủ hoàn toàn không động được, bọn hắn cũng không phải mù lòa không nhìn thấy loại tình huống này.
Cường giả đều là người kiêu ngạo, thực lực Lục Ly yếu như thế, bọn hắn khinh thường động thủ. Bọn hắn càng không muốn bị người vô duyên vô cớ lợi dụng, trở thành đao trong tay người khác. Còn Bàn Vương, thật ra bọn hắn cũng không e ngại, bởi vì gương mặt Lục Ly rất thư sinh, không phải là thành viên quan trọng trong gia tộc Bàn Vương.
Đương nhiên, cũng không phải không có người hoài nghi, thực lực Lục Ly như thế vậy mà có thể xông vào khu vực trung tâm, làm sao hắn có thể chịu nổi Tịch Diệt Hồn công kích, có phải trong này có lừa dối, có phải Lục Ly cố ý thu liễm khí tức, có phải hắn là cường giả thay đổi khí tức sinh mệnh muốn đánh lén ám sát bọn hắn hay không.
Mấy lão gia hỏa kia có thể lăn lộn đến ngày hôm nay, tự nhiên rất có cảnh giác, mặc dù bọn hắn đều không động thủ, nhưng lại một mực dùng thần niệm khóa chặt Lục Ly. Nếu có bất kỳ tình huống gì không thích hợp, bọn hắn sẽ lập tức ra tay, cùng nhau tấn công chém giết Lục Ly.
- Ầm!
Lục Ly tiếp tục bay ra vài dặm, thân thể nặng nề đâm vào phía trên vách núi, sau đó lăn xuống. Bão tố biến mất, nội tâm của hắn cũng vui mừng quá đỗi, mấy tên cường giả kia đều không có động thủ, chỉ cần cho hắn thêm mấy hơi thời gian, hắn sẽ có thể Phi Độ Hư Không rơi đi.