Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi thế Lục Ly nhất định phải tự cứu, chỉ sát na, trong đầu hắn đã phù hiện mấy ý niệm, một là lấy ra Bàn Vương Lệnh, tại tây bắc bộ còn chưa có người nào dám không nể mặt Bàn Vương, người này hẳn cũng sẽ không dám động thủ.
Hai là lấy ra Lôi Thần Nộ uy hiếp đối phương, hoặc trực tiếp dẫn bạo Lôi Thần Nộ oanh sát rồi đào tẩu. Nhưng làm vậy cũng có phong hiểm, vạn nhất hắn còn chưa kịp dẫn bạo Lôi Thần Nộ, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đã kịp nhận ra nguy cơ, sau đó liền sẽ bị chém giết trong nháy mắt.
Còn thứ ba, đó là nhận sợ, trực tiếp quỳ xuống xin tha, cường giả đều có ngạo cốt và ý chí, thấy Lục Ly sợ hãi như thế, có lẽ đối phương sẽ từ bỏ ý định đánh giết hắn. Chẳng qua cách này cũng rất nguy hiểm, vạn nhất đối phương là sát nhân cuồng, tiện tay một cái liền bóp chết hắn.
Nháy mắt, Lục Ly đã vạch ra ba con đường, cuối cùng hắn chọn con đường thứ hai. Con đường thứ ba không hợp với tính cách của hắn, hắn tình nguyện chết đứng chứ quyết không chịu sống quỳ.
Con đường thứ nhất Lục Ly cũng không muốn đi, đây là do chút ngạo cốt trong lòng hắn đang quấy phá, trước nay hắn luôn cảm thấy dựa vào người khác là điều rất mất mặt, hơn nữa còn là trong tình huống hắn còn cách giải quyết khác.
Thế là giới chỉ hắn sáng lên, đang định lấy ra Lôi Thần Nộ uy hiếp người này hoặc trực tiếp oanh sát đối phương, chẳng qua một giây sau, hắn phát hiện mình nghĩ nhiều!
Hưu!
Một đạo bạch quang lóe lên, trước khi Lục Ly kịp có phản ứng, đạo bạch quang kia đã đánh trúng không gian giới chỉ nơi tay hắn. Không gian giới chỉ lại không nổ tung, vốn đang sáng lên quang mang lấp lánh, lúc này lại đột nhiên ảm đạm, hắn đã hoàn toàn không cách nào lấy ra bất cứ vật gì từ bên trong.
- Không gian giới chỉ bị phong ấn?
Lục Ly tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm không gian giới chỉ nơi tay, nét mặt tràn đầy chấn kinh. Đây là thần thông gì? Không ngờ lại có thể nhẹ nhõm phong ấn không gian giới chỉ của hắn.
Hắn liều mạng quán chú thần lực đi vào, thử xem có thể mở ra phong ấn hay không, nhưng không ngừng quán chú một lúc lâu, không gian giới chỉ vẫn không thấy có bất kỳ chút động tĩnh nào.
- Ha ha!
Lão giả kia cười lên một tiếng âm trầm, chậm rãi đi tới chỗ Lục Ly, cười nhạo nói:
- Đừng uổng phí sức lực, dù ngươi có luyện hóa cả năm ròng thì cũng đừng hòng mở ra không gian giới chỉ này.
Lục Ly ngẩng đầu nhìn lão giả, sau đó chắp tay nói:
- Đại nhân, tại hạ vô ý mạo phạm, chỉ là không cẩn thận đi tới nơi này, có thể tha ta một con đường sống không?
- Muốn đường sống?
Lão giả cười cười, âm lãnh nói:
- Cũng được, ngươi quỳ xuống, dập đầu mười cái với lão phu rồi nói chuyện. Nếu tâm tình lão phu tốt lên một chút, không chừng sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
- Quỳ xuống?
Sắc mặt Lục Ly lập tức trắng bệch, thế này còn khó chịu hơn là giết hắn, hơn nữa quỳ xuống dập đầu rồi cũng chưa chắc đã có thể còn sống rời đi.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó cắn răng nói:
- Tiền bối, tại hạ có chút quan hệ với Bàn Vương Phủ, nhưng liệu có thể...
- Không nhưng nhị gì cả!
Ánh mắt lão giả càng lạnh thêm mấy phần, trực tiếp ngắt lời Lục Ly, âm trầm nói:
- Bàn Vương hạ lệnh, bất cứ người Bàn Vương Phủ nào cũng không được tiến vào nơi này. Nếu ngươi là người Bàn Vương Phủ, vậy thì càng hẳn nên chết. Nếu chỉ là có chút quan hệ với Bàn Vương Phủ, vậy thì quan hệ như thế còn không uy hiếp được tới lão phu, quỳ không? Không quỳ, vậy thì chết đi!
- Quỳ con mẹ ngươi!
Lục Ly bạo nộ rống lên, hai tay khua múa, một bên đánh ra một chưởng, một bên phóng thích Không Gian Giảo, hắn đã vung đi ra, dù chết cũng muốn lột một lớp da trên người lão giả này.
- Sâu kiến mà cũng đòi lay trời?
Lão giả cười xuy một tiếng, trường bào trên thân phồng căng, tay áo đột nhiên vung lên, một luồng phong bạo cường đại gào thét lao đi, không gian ba động Lục Ly phóng thích ra cứ thế trực tiếp bị thổi bay.
Tuyệt vọng!
Lục Ly lại lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng, như thể một đứa bé đối mặt với một cự nhân. Cảm giác bất lực và chán nản dâng lên từ tận sâu trong linh hồn, lúc này hắn thậm chí không muốn phản kháng, chỉ muốn yên ắng đón nhận tử vong.
Công kích mạnh nhất của hắn chính là Không Gian Giảo, Sát Đế chân ý đã không cần phóng ra, Thần Thi không lấy ra được, Lôi Thần Nộ cũng không lấy ra được, hắn chẳng thể làm gì được nữa.
- Trốn...
Dục vọng cầu sinh sâu trong nội tâm vẫn thúc giục Lục Ly đi làm thứ gì đó, hắn xoay người điên cuồng vận chuyển thần lực, dùng ra tốc độ nhanh nhất chạy về phía sau.
- Tiễn ngươi một đoạn đường!
Lão giả không đi đuổi mà chỉ lần nữa huy động ống tay áo, một luồng phong bạo càng thêm khủng bố gào thét lao đi, bao phủ lấy Lục Ly, sau đó Lục Ly như một mũi tên lao vút về phía trước.
- Ách?
Lục Ly cảm giác thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, hắn bị một cỗ phong bạo bao phủ, sau đó như một mảnh lá cuốn theo cuồng phong, lấy tốc độ khủng khiếp lao nhanh tới trước.
Tốc độ cực nhanh, phong bạo rất mạnh, nhưng đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm ở chỗ Lục Ly không cảm thấy mình phải chịu bất cứ thương tổn nào, trừ không cách nào di động, cứ thế cuốn theo bạo phong lao về phía trước ra, còn thì chẳng bị gì nữa cả.
- Chuyện gì thế này?
Chính bản thân Lục Ly cũng cảm thấy mơ hồ, lão giả kia có vẻ như là muốn giết hắn, giờ lại hạ thủ lưu tình hay là còn có ý đồ khác?
Hưu!
Rất nhanh, Lục Ly đã tan biến ở phương xa, lão giả không đuổi theo, mà cười lạnh đứng nguyên chỗ cũ, không ngừng cười hắc hắc.
Sa sa sa!
Lát sau, sau lưng lão giả vang lên từng hồi tiếng bước chân, hai người đi tới, một người là trung niên Đại Năng Thần Giới, bộ dạng nhìn khá giống lão giả. Người còn lại là một nữ tử trẻ tuổi, chính là Dương Lệ Nhi.
- Gia gia!
Dương Lệ Nhi bĩu môi, mặt đầy ủy khuất nhìn lên lão giả nói:
- Sao ngươi không giết tên tạp chủng kia đi? Ngươi có biết mấy ngày trước ta phải chịu khuất nhục lớn cỡ nào không? Đứa này dù có giết ngàn đao cũng vẫn không đủ, thế mà ngươi lại thả hắn?