Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2023 - Chương 2011: Bặc Thần Thiên Thuật

Bất Diệt Long Đế Chương 2011: Bặc Thần Thiên Thuật

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Đa tạ tiểu thư!

Triệu Hỉ nhìn qua hai con ngươi thanh tịnh như nước của Bàn Vũ Thấm, không hiểu sao rất tín nhiệm nàng. Hắn cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể nặng nề dập đầu với Bàn Vũ Thấm.

- Ngươi trở về đi, cẩn thận trông coi Đồ Thần Điện, chờ điện chủ nhà ngươi trở về.

Bàn Vũ Thấm phất tay, Triệu Hỉ nặng nề gật đầu, nhảy xuống khỏi phi loan. Bàn Vũ Thấm suy nghĩ, đi đến cửa ra vào phi loan, tiện tay ném xuống một cây hắc kỳ nói:

- Cắm cái cờ xí này ở dưới núi, trước khi điện chủ các ngươi trở về, không ai dám công kích các ngươi. Chờ điện chủ ngươi đi ra, bảo hắn đến Bàn Vương Thành một chuyến trả lại cho ta.

- Cờ xí?

Triệu Hỉ mở ra xem, phát hiện phía trên có một đầu cự long cuộn mình, bên trên còn có một chữ Bàn to lớn. Hắn lập tức vui vừng vội vàng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng quát khẽ:

- Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!

Cái cờ xí này không phải là bảo vật, nhưng ở Tây Nam Chi Địa so với bất kỳ bảo vật gì đều tốt hơn. Bàn Vương Phủ có rất nhiều sản nghiệp, phía trên đều cắm loại cờ xí này, nó đại biểu được Bàn Vương Phủ bảo hộ, nếu có người dám công kích sẽ bị Bàn Vương Phủ đồ sát vô tình.

Có lá cờ này cắm ở bên trên Côn Luân Sơn, coi như không có Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận, cũng không có bất kỳ thế lực nào dám đến tiến đánh Đồ Thần Điện. Đừng nói lục đại thế lực, coi như Thiên Hàn Cung Thiên Đế Cung, hay là tam đại siêu phàm thế lực cũng không dám tiến đánh Đồ Thần Điện.

Bởi vì lá cờ này đại biểu tôn nghiêm Bàn Vương, ai dám khiêu khích tôn nghiêm của Bàn Vương, vậy sẽ bị Bàn Vương Phủ phản kích không chết không thôi.

Bàn Vũ Thấm không tiếp tục nhìn Triệu Hỉ nữa, phi loan lóe lên phá không bay về nơi xa, rất nhanh đã biến mất ở bầu trời phương xa.

Chờ phi loan bay đi, Triệu Hỉ nắm chặt nắm đấm, kích động vung lên trời. Cảm giác uể oải lo lắng chán chường trong lòng bị quét sạch, thân thể hắn bay thẳng lên đánh ra mấy đạo thần lực, mở Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận ra, sau đó bay vọt lên đứng ở phía trước một đám người.

- Hỉ Bá?

Trì Hi Nhi nhìn thấy Triệu Hỉ vui mừng, trong đôi mắt to toàn là vẻ hi vọng, thế nhưng nàng cũng không ngu xuẩn, không có trực tiếp hỏi ra.

- Hỉ ca, nhanh mở Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận ra, ngộ nhỡ có người tấn công núi thì sao?

Trần Nhạc nhìn thấy Triệu Hỉ không mở Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận lập tức lo lắng nói, hắn biết rõ thật ra Lục Ly không ở bên trong Côn Luân Sơn, ngộ nhỡ người lục đại thế lực xông lên, bọn hắn đều sẽ chết.

- Hắc hắc!

Triệu Hỉ sờ lên đầu Trì Hi Nhi nói:

- Hi Nhi đừng lo lắng, tất cả đều sẽ tốt.

Sau khi trấn an Trì Hi Nhi, Triệu Hỉ nhìn đám người vọt tới nhếch miệng cười một tiếng, cắm cờ xí trong tay xuống vách núi phía nam, mặt mũi hắn tràn đầy phấn chấn nói:

- Các huynh đệ, rốt cuộc sau này chúng ta cũng không cần e ngại bất kỳ thế lực nào tấn công núi nữa, ha ha ha!

- Hả?

Đám người kinh ngạc nhìn về phía cờ xí, khi thấy bên trên cờ xí có cự long cuộn mình, thấy chữ Bàn thì thân thể rất nhiều người run lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.

- Đây là cái gì?

- Triệu trưởng lão lấy được từ chỗ nào? Không phải là trộm được chứ?

- Chẳng lẽ đây là Bàn Vương Kỳ trong truyền thuyết? Triệu trưởng lão điên rồi sao? Thứ này cũng dám tuỳ ý cầm loạn, nếu Bàn Vương Phủ biết, chúng ta đều sẽ chết không chỗ chôn thân.

Rất nhiều người kinh nghi thì thào, trên mặt toàn là vẻ hoảng sợ. Ánh mắt ba người Trần Nhạc không tệ, vừa rồi nhìn thấy Bàn Vũ Thấm ném cho Triệu Hỉ, Trần Nhạc nhướng mày hỏi:

- Hỉ ca, chẳng lẽ vị tiểu thư vừa rồi là tiểu thư Bàn gia?

- Đúng!

Triệu Hỉ nặng nề gật đầu nói:

- Mọi người không cần chất vấn cái lai lịch Bàn Vương Kỳ này, cái cờ này là tiểu thư trực hệ Bàn gia cho ta, vị tiểu thư kia là hảo hữu với điện chủ, tất cả mọi người yên tâm đi, có điện chủ ở đây chúng ta không cần e ngại cái gì.

Lục Ly ngủ một giấc là bảy tám canh giờ, sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái. Vượt qua lôi trận, xông qua ""núi đao"", tương đương với hắn đã trải qua hai cửa ải, mỗi lần qua một ải khoảng cách đến lối ra sẽ càng ngày càng gần.

Thượng thiên đóng một cánh cửa của ngươi lại, cuối cùng sẽ mở ra một cánh cửa khác cho ngươi.

Năm đó Quỷ Vương bố trí cấm chế, khẳng định dự tính ban đầu không phải là diệt sát tất cả mọi người vào đây, bằng không hắn không cần thiết làm cho sự việc phức tạp như vậy, dù sao hắn cũng đã chết rồi, không nhìn thấy trò hay, trực tiếp giết chết tất cả mọi người vào đây không được sao.

Cho nên Lục Ly kết luận, chỉ cần hắn có thể liên tục xông qua mấy cửa ải, không nói có thể lấy được chí bảo Quỷ Vương lưu lại, ít nhất cũng có thể còn sống đi ra ngoài. Mỗi lần qua một cửa ải, Lục Ly cảm giác như đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan, loại cảm giác sống sót sau tai nạn này, khiến tâm tình của hắn rất tốt.

Hắn nghỉ ngơi một lát liền ngồi dậy, nhìn về nơi xa. Đập vào mắt là một mảnh bình nguyên, thế nhưng hai bên bình nguyên là núi cao, hơn nữa hắn mơ hồ nhìn thấy núi cao càng ngày càng sáp lại gần, bình nguyên trước mặt cũng biến thành càng ngày càng hẹp.

Hẻm núi!

Chỉ nhìn mấy lần, Lục Ly đã kết luận phía trước có một hẻm núi khổng lồ, có lẽ cái hẻm núi này rất dài, mà lại vô cùng nguy hiểm.

Cửa thứ nhất là lôi trận, có thể giết chết đại bộ phận Thần Linh vào đây, cửa thứ hai kinh khủng hơn, trăm vạn đao nhân, hơn nữa trong trận có trận, coi như Thần Linh cường đại hơn nữa cũng không có cách nào phá trận, cuối cùng sẽ bị vây chết ở bên trong, trở thành vong hồn dưới đao.

Cửa thứ ba biến thành hẻm núi, địa thế thu nhỏ, không cần nói thì mức độ nguy hiểm cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Mặc dù hai bên có núi cao, nhưng Lục Ly không cần nghĩ cũng biết không cách nào vượt qua núi cao ở hai bên. Muốn xông qua cửa thứ ba, chỉ có theo hẻm núi này đi qua, dọc theo hẻm núi đi đến cuối cùng.

- Đi thôi!

Bình Luận (0)
Comment