Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hưu!
Thần Thi phản ứng rất nhanh, nhìn thấy Lục Ly bất động, lập tức mang Lục Ly chạy như bay về phía trước. Sau khi đi ra ngoài mười hơn mét, Lục Ly cảm giác loại lực linh hồn kia biến mất, hắn xua tay áo nói:
- Tốt, Huyết Linh Nhi, làm việc rất tốt!
Lục Ly cũng xét ra đạo vận kỳ dị bên trong đạo quyền ảnh vừa rồi, giống như bên trong ẩn chứa chân ý nguyên hình nghịch thiên. Lục Ly lại rất rõ ràng bên trong không ẩn chứa chân ý, không phải đạo vận, mà là cạm bẫy, cạm bẫy có thể làm cho người hồn phi phách tán.
- Đi!
Đã khám phá ra, Lục Ly cũng không còn điều gì e ngại, tiếp tục tiến lên cùng Thần Thi, cửa này đối với Lục Ly mà nói gần như đã phá. Có Long Hồn và Thần Thi trợ giúp, đối với hắn mà nói cửa này không có áp lực.
Một đường tiến lên, phía trước lại xuất hiện ba địa phương ẩn chứa ""Đạo vận"", Thần Thi kịp thời mang theo Lục Ly đi qua. Hao tốn hơn một canh giờ, rốt cục Lục Ly và Thần Thi đã đi ra khỏi hẻm núi này.
Phía trước không có núi cao, mà xuất hiện một đầu thâm uyên hạp cốc, phía dưới toàn là dung nham nóng hổi, bốc lên sóng nhiệt, khói đen và bọt khí. Một sợi xích sắt thô to vắt ngang thâm uyên hạp cốc, xuyên qua cái lạch trời này.
Lục Ly hết nhìn xuống vực sâu, lại nhìn sợi dây xích kia vài lần, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại phía trên vô số khói mù giữa không trung. Cửa này nhìn rất đơn giản, chỉ cần đi theo dây sắt, xuyên qua thâm uyên hạp cốc là có thể vượt ải, nhưng Lục Ly lại có cảm giác nguy hiểm vô hình, cực độ nguy hiểm.
Thoạt nhìn dung nham phía dưới như là dung nham phổ thông, như dung nham dưới hạ giới, coi như Lục Ly ngâm ở bên trong mấy năm cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn tin tưởng chỉ cần rơi xuống dung nham nơi này, hắn tuyệt đối sẽ hài cốt không còn.
Lần này Lục Ly không gấp, mà ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, nghỉ ngơi một lát rồi nói, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly lẳng lặng quan sát tình huống chung quanh. Hắn trầm tư một lát, bắt đầu ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, nương theo hào quang màu vàng đất lấp lánh trong tay hắn, từng tên Thạch Đầu Nhân ngưng tụ ở bên cạnh hắn.
- Đi thôi!
Sau khi ngưng tụ mười mấy tên Thạch Đầu Nhân, Lục Ly khống chế một tên Thạch Đầu Nhân trực tiếp nhảy xuống phía dưới thâm uyên hạp cốc, thần niệm hắn quét xuống theo.
- Hưu!
Thạch Đầu Nhân như một tảng đá lớn đập vào bên trong dung nham, dung nham không bị bắn lên thành từng đám bọt nước, thậm chí không bị nện ra một cái hố nước. Bởi vì Thạch Đầu Nhân còn chưa tới gần dung nham đã hóa thành tro bụi, lúc rơi vào bên trong dung nham chỉ còn lại tàn tro.
- Hít!
Thạch Đầu Nhân do đá tảng ngưng tụ mà thành, đá tảng ở bên trong lửa càng đốt càng cứng rắn. Lại không nghĩ rằng Thạch Đầu Nhân còn chưa tới gần dung nham đã bị đốt thành tro bụi.
- Chỉ cần rơi xuống, ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Lục Ly đạt được một cái kết luận, Kinh Lôi Giáp của hắn nhìn rất cường đại, nhưng tuyệt đối không chịu được loại dung nham này thiêu đốt trong chốc lát, một khi rơi xuống, đoán chừng hắn sẽ rất khó đi lên.
- Thạch Đầu Nhân, theo dây sắt xông qua!
Lục Ly hạ lệnh cho một tên Thạch Đầu Nhân, Thạch Đầu Nhân lập tức bay vụt lên dây sắt phóng đi. Nơi này nguy hiểm như thế, dưới tình huống không rõ tự nhiên Lục Ly không dám để cho Thần Thi đi mạo hiểm, tác dụng của Thần Thi đối với Lục Ly rất lớn, hắn không dám làm bừa.
- Hưu!
Tốc độ Thạch Đầu Nhân không tệ, cầu treo chỉ dài mấy ngàn mét, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thoáng cái là Thạch Đầu Nhân có thể xông đi qua.
Nhưng có thể không có bất ngờ gì xảy ra sao? Đáp án là phủ định, Thạch Đầu Nhân vừa mới đi được mười mét, đột nhiên xảy ra dị biến.
Giữa không trung trôi nổi rất nhiều vân yên, lúc Thạch Đầu Nhân xông lại đột nhiên sóng gió nổi lên, tiếp theo ngưng tụ thành từng thanh trường kiếm, bay vụt xuống như nước mưa.
Giống như chỉ là phổ thông công kích thì cũng thôi đi, những cái kia vân yên ngưng tụ trường kiếm thế mà khiên động thiên địa chi lực, Lục Ly cự ly mười mét bên ngoài đều cảm giác bị thiên địa chi lực trấn áp, hoàn toàn không thể động.
- Oanh!
Thạch Đầu Nhân không thể di động, bị mấy trăm thanh trường kiếm đánh trúng, nhưng không có bị đập bay xuống dưới, mà bị trực tiếp xuyên thủng, hóa thành từng mảnh đá vụn bay tung tóe đầy trời.
Trường kiếm biến mất ở giữa không trung, lại hóa thành vân yên trôi nổi lên, sắc mặt Lục Ly trở nên có chút khó coi. Quá nửa ngày mới cảm khái một tiếng nói:
- Quỷ Vương! Ngươi có phải người hay không? Sao lại bố trí ra cửa ải biến thái như vậy, đây là cửa ải mà loại võ giả cấp bậc như chúng ta có thể xông qua sao?
Phía dưới là tử địa, đường duy nhất có thể thông qua chính là một cái cầu treo, vừa lên cầu treo sẽ bị thiên địa chi lực trấn áp, còn bị kiếm trận cực kỳ cường đại công kích.
Lục Ly không cần suy nghĩ nhiều, dựa vào chiến lực hiện tại của hắn tuyệt đối không qua được. Chí ít vừa lên cầu treo hắn sẽ bị thiên địa chi lực trấn áp hoàn toàn không cách nào di động, nếu đã không cách nào di động hắn làm thế nào đến đối diện được chứ.
Biện pháp duy nhất, chính là để Thần Thi mang theo hắn xông qua qua.
Nhưng Thần Thi có thể chịu nổi kiếm trận công kích không, Lục Ly nhìn về nơi xa, càng đi tới bên kia vân yên càng dày đặc, vân yên bên kia còn thay đổi màu sắc, nhìn có chút ám hắc, khẳng định sẽ càng khủng bố hơn.
Người có thực lực cường đại không vào được Quỷ Vương Điện, thực lực nhỏ yếu làm sao có thể xông qua nơi này? Quỷ Vương làm như này là muốn cho người ta có vô hạn hi vọng, rồi sau đó để họ hoàn toàn tuyệt vọng sao?
- Chủ nhân, nếu không ta khống chế Thần Thi đi thử xem, ngươi dùng roi buộc vào Thần Thi.
Huyết Linh Nhi truyền âm tới, Lục Ly suy nghĩ đây cũng là một biện pháp, nếu như Thần Thi bị đánh xuống cầu treo, hắn có thể dùng roi kéo lên.
Hắn lấy ra cây roi dài màu bạc cuốn lấy eo Thần Thi, sau đó kéo dài vô hạn, Thần Thi chậm rãi đi đến cầu treo.