Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn cố ý, nếu không hắn tuyệt đối bị cường giả Tinh Thần Phủ đánh giết, hắn chỉ có thể ngụy trang thành thám báo của thế lực lớn lưu lại, mới không bị cường giả Tinh Thần Phủ và Ngọc công tử đánh giết.
Người này là một thám báo của Đồ Thần Điện mà Triệu Hỉ lưu lại nơi này giám thị, Trì Hi Nhi vừa đến hắn đã phát hiện ra. Hắn vốn chuẩn bị ngăn Trì Hi Nhi lại, nhưng sau khi đám người Ngọc công tử xuất hiện hắn không dám động.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vị thám báo trung niên này gấp đến mức không được, đối với võ giả Đồ Thần Điện mà nói, Trì Hi Nhi chính là tiểu công chúa, là bảo bối, hiện tại Trì Hi Nhi xảy ra chuyện, hắn lại bất lực, thậm chí không biết làm thế nào.
Lục Ly ở bên trong Quỷ Vương Điện, hắn biết rõ. Nhưng dựa vào Lục Ly là không thế, chẳng lẽ đi tìm đám người Triệu Hỉ, nhưng chiến lực đám người Triệu Hỉ thấp như vậy, đi Tinh Thần Phủ để chết sao?
Nghĩ đến Trì Hi Nhi mỹ lệ thiện lương đáng yêu thuần khiết sắp bị tên cầm thú như Ngọc công tử làm ô uế, nội tâm vị thám báo trung niên giống như bốc cháy. Trì Hi Nhi là thuần khiết trong lòng bang chúng Đồ Thần Điện, là địa phương tốt đẹp nhất, giờ phút này lại sắp bị một tên súc sinh làm bẩn, chuyện này khiến trung niên nhân hận không thể ăn sống Ngọc công tử.
- Được rồi, vẫn nên về bẩm báo trước.
Mặc dù biết trở về bẩm báo đám người Triệu Hỉ không nhất định hữu dụng, nhưng thám báo trung niên có thể làm sao? Chẳng lẽ đi Tinh Thần Phủ chịu chết. Nếu như chịu chết có thể cứu Trì Hi Nhi ra cũng không quan trọng, với chiến lực của hắn đi chết cũng là chết vô ích.
Hắn chạy như điên, bay thẳng về phía Côn Luân Sơn. Chỉ chạy đi hơn nửa canh giờ, nơi xa có hai thân ảnh băng băng chạy tới giống như lang hổ, hắn vội vàng trốn ở một bên dùng thần niệm lặng yên dò xét, khi thấy là Triệu Hỉ và Trần Nhạc thì hắn vội vàng chạy ra, quỳ một chân xuống đất quát khẽ:
- Triệu trưởng lão, Trần trưởng lão, Hi Nhi tiểu thư xảy ra chuyện!
- Oanh!
Triệu Hỉ giống như nghe được sấm sét giữa trời quang, thân thể hắn run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch. Sắc mặt Trần Nhạc cũng biến thành cực kỳ khó coi, giống như tro tàn, hắn nghĩ đến nếu Lục Ly đi ra, hắn làm sao bàn giao với Lục Ly.
Bờ môi Triệu Hỉ có chút run rẩy, phát ra một đạo thanh âm rung động:
- Hi Nhi xông vào bên trong Quỷ Vương Điện rồi.
- Không có!
Thám báo trung niên trả lời khiến tinh thần Triệu Hỉ và Trần Nhạc hai người phấn chấn, nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho nội tâm hai người chìm vào đáy cốc:
- Hi Nhi tiểu thư bị Ngọc công tử dẫn người bắt đi ở bên ngoài Quỷ Vương Cốc, hẳn là đi Tinh Thần Sơn, người bắt Hi Nhi tiểu thư là Mạnh trưởng lão Tinh Thần Phủ!
- Ngọc Linh Long, Mạnh Yến Sơn!
Trong mắt Triệu Hỉ lập tức phun lửa, sát khí trên người cuồn cuộn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng muốn bay về phía nam, nhưng bị Trần Nhạc kéo lại.
Trần Nhạc coi như còn tỉnh táo, hắn trầm giọng nói:
- Lão Triệu ngươi tỉnh táo lại, ngươi mà cứ như này đi đến Tinh Thần Phủ ngoại trừ chịu chết ra, thì không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Hi Nhi sắp bị tên súc sinh kia làm ô uế, ngươi còn bảo ta tỉnh táo lại.
Triệu Hỉ quay đầu tức giận:
- Trần Nhạc ngươi thả ta ra, ngươi sợ chết, nhưng lão Triệu ta không sợ chết!
- Lão Triệu, ta không sợ chết, coi như sợ chết cũng không có ý nghĩa!
Trần Nhạc không có nổi giận, ngược lại lạnh lùng quát khẽ:
- Chúng ta chết không sao, quan trọng chính là cứu Hi Nhi ra, ta biết ngươi nhìn Hi Nhi lớn lên từ nhỏ, coi nàng như con gái của mình, chẳng phải Trì điện chủ cũng có ơn cứu ta sao, làm sao ta có thể nhìn Hi Nhi xảy ra chuyện, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Hi Nhi ra, chứ không phải đần độn đi chịu chết.
- Nghĩ biện pháp?
Hô hấp Triệu Hỉ trở nên có chút gấp rút, sắc mặt biến hóa mấy lần, cắn răng nói:
- Điện chủ không ở đây, chúng ta có thể có biện pháp gì? Ngoại trừ đi liều mạng ra còn có thể làm cái gì? Hừ hừ Ngọc Linh Long và Mạnh Yến Sơn khinh người quá đáng, ta sẽ trở về triệu tập đại quân công kích Tinh Thần Phủ, cho dù chết ta cũng muốn để Tinh Thần Phủ trả giá đắt.
- Ta có một cái biện pháp!
Con ngươi Trần Nhạc hơi chuyển nói:
- Ta triệu tập đại quân đi đến Tinh Thần Sơn, đồng thời mang theo Bàn Long Kỳ. Ngươi đi Bàn Vương Thành tìm Bàn tiểu thư, chỉ cần ngươi có thể nhờ Bàn tiểu thư ra mặt, ta nghĩ chuyện này sẽ có thể giải quyết.
- Bàn tiểu thư?
Trong đầu Triệu Hỉ hiện lên một dáng người uyển chuyển, đôi mắt hắn có chút sáng lên nói:
- Đúng, tìm Bàn tiểu thư. Bàn tiểu thư đã cho chúng ta Bàn Vương Kỳ, chắc chắn sẽ không mặc kệ chúng ta.
- Tuy nhiên.
Triệu Hỉ lại lo lắng nói:
- Từ đây đến Bàn Vương Thành cần thời gian rất dài, ta sợ không kịp, nếu như Hi Nhi bị ô uế, nha đầu kia tính tình cương liệt, sợ là sẽ muốn chết.
- Cho nên ta mới muốn triệu tập đại quân đi Tinh Thần Sơn.
Trần Nhạc tỉnh táo nói:
- Ta mang theo Bàn Vương Kỳ đi, cắm xuống chỗ đóng quân ở Tinh Thần Sơn. Trước khi chưa xử lý được sự tình, Ngọc Linh Long cũng không dám làm loạn, ta sẽ kéo một đoạn thời gian, ngươi đi nhanh trở về nhanh.
- Tốt!
Triệu Hỉ nặng nề gật đầu, mang lệnh bài của mình ném cho Trần Nhạc, thân thể bay đi, vừa chạy vừa gầm nhẹ:
- Lão Trần, nếu như Hi Nhi xảy ra chuyện gì, coi như chúng ta liều mạng cũng phải giết Ngọc Linh Long, nếu không sau khi chết sẽ không có mặt mũi đi gặp lão điện chủ.
- Ta biết!
Trần Nhạc nhẹ gật đầu, nhìn tên thám báo kia khoát tay nói:
- Ngươi tiếp tục trở lại bên trong Quỷ Vương Cốc đợi đi.
Nói xong Trần Nhạc quay người chạy như bay, một đường vội vã, hao tốn hơn nửa ngày thời gian, hắn cũng trở về đến Côn Luân Sơn. Sau khi hắn xông lên Côn Luân Sơn, lập tức rút Bàn Vương Kỳ lên, lớn tiếng gào thét:
- Tất cả mọi người đi xuống dưới núi tập hợp, nhanh!
Vinh Chính chạy như bay đến, Trần Nhạc lấy ra lệnh bài của Triệu Hỉ, thấp giọng nói:
- Hi Nhi tiểu thư xảy ra chuyện, chúng ta phải nghĩ cách đi cứu viện nàng. Lần này tương đối nguy hiểm, Vinh Chính nếu ngươi không muốn đi mà nói, ở lại trấn thủ Côn Luân Sơn đi.