Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mạnh Yến Sơn không nói công kích chỉ nói bày trận, đã nói rõ chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu trước, hắn mang theo hơn vạn quân sĩ dũng mãnh lao xuống phía dưới giống như thủy triều.
Hơn vạn người lao đi, khí thế kia quá mạnh, như thao thiên cự lãng bài sơn đảo hải mà tới.
Xoạt xoạt xoạt!
Tong mấy vạn võ giả Đồ Thần Điện có rất nhiều người sắc mặt thay đổi, nhìn hơn vạn người trên núi lao xuống, nhìn Ngọc công tử và Thường thúc như hai thanh lợi kiếm đâm thẳng đại quân, rất nhiều người răng cũng hơi run lên.
Hai vị Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, bảy tám vị Đại Năng Thần Giới, hơn một vạn quân sĩ. Không tính hơn một vạn quân sĩ kia, chỉ dựa vào hai vị Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới và bảy tám vị Đại Năng Thần Giới đã có thể nhẹ nhàng hủy diệt tất cả đám người bọn hắn.
- Haiz!
Sắc mặt Trần Nhạc cũng không có quá nhiều thay đổi, hắn đứng ở dưới Bàn Vương Kỳ, ánh mắt khóa chặt Ngọc công tử, trong con ngươi toàn là sát ý. Nội tâm của hắn khẽ thở dài, tuyệt vọng, nếu như Bàn Vũ Thấm đồng ý giúp đỡ, hẳn là giờ phút này đã đến. Chỉ cần Bàn Vũ Thấm truyền một câu, Mạnh Yên Vân sẽ ngoan ngoãn trả lại Trì Hi Nhi.
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ! Điện chủ đối đãi chúng ta không tệ, giờ phút này Hi Nhi tiểu thư ở ngay bên trong Tinh Thần Sơn, nàng đang phải chịu vô tận cực khổ, coi như chúng ta liều chết chiến một trận, cũng phải cứu Hi Nhi tiểu thư ra, giết!
Trần Nhạc dùng hết toàn lực gào thét, hắn nhấc Bàn Vương Kỳ lên bay đi trước tiên, bên trong bóng lưng toàn là quyết tuyệt chi ý. Vinh Chính cắn răng đi theo phía sau hắn, đồng thời tức giận nói:
- Các huynh đệ, người chết chim hướng lên trời, vì Hi Nhi tiểu thư, vì điện chủ, liều mạng!
- Liều mạng, giết!
Hai ngàn tên võ giả kỳ cựu nhất Đồ Thần Điện rống giận đi theo, thật ra rất nhiều người đều biết Trì Hi Nhi xảy ra chuyện, Trần Nhạc hữu ý vô tình truyền ra, tự nhiên là vì muốn mọi người cùng chung mối thù.
Trong đầu rất nhiều người hiện lên gương mặt tuyệt mỹ của Trì Hi Nhi, nhìn thấy đám người Trần Nhạc thẳng tiến không lùi, nhiệt huyết trong thân thể mọi người sôi trào, rống giận phóng đi theo.
- Giết!
Đại bộ phận võ giả Đồ Thần Điện bị lây truyền nhiệt huyết, cuồng bạo phóng đi theo, càng ngày có càng nhiều người đi theo hành động, chỉ có ba, bốn ngàn người là ánh mắt trốn tránh, thả chậm bước chân.
- Sâu kiến!
Ngọc công tử từ trên không trung bay vụt xuống cười nhạo một tiếng, người còn cách hơn mười dặm, trường kiếm trong tay hắn đã sáng lên, đột nhiên bổ một kiếm về phía trước. Một đạo kiếm mang như ngân hà rủ xuống, nhanh chóng chạy dọc theo mà đến, thoáng cái đã tới phía trước đại quân.
- Phanh!
Đại quân tựa như một cái bánh nướng bị đạo kiếm quang kinh thiên này đánh ra một cái lỗ hổng, mười mấy võ giả bị đánh chết tại chỗ, rất nhiều người bị kiếm khí nổ bay, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng.
- Chết đi!
Thường thúc theo sát phía sau thả ra công kích, hắn quơ múa quải trượng trong tay, không có động tác quá hoa lệ, chỉ là đột nhiên vung về phía trước.
- Xoẹt!
Mấy trăm đạo hư ảnh quải trượng xuất hiện, tiếp theo hóa thành mấy trăm đầu cự long gào thét về phía đại quân mà đi. Một cỗ uy thế hủy thiên diệt địa trấn áp xuống, đám võ giả đang cuồng bạo lao tới choáng váng, rất nhiều người bị uy áp trấn áp đến mức không động được, chỉ có thể nhìn mấy trăm đầu cự long màu vàng đất gào thét mà xuống.
- Hết rồi!
Trần Nhạc tuyệt vọng nhìn cự long ở giữa không trung, vừa mới ngưng tụ ra một chút xíu sĩ khí, đã bị địch nhân dùng một chiêu làm vỡ vụn.
Chênh lệch về cảnh giới quá lớn, thực lực cách biệt như trời với đất, đừng nói đằng sau có nhiều Đại Năng Thần Giới như vậy, chỉ cần một mình Thường thúc là đã có thể nhẹ nhàng quét ngang tất cả mọi người Đồ Thần Điện.
- Rầm rầm rầm!
Mấy trăm đầu cự long gào thét đánh xuống, võ giả Đồ Thần Điện lập tức chết đi từng mảng từng mảng, mỗi một đầu cự long đánh xuống đều dẫn phát nổ tung kịch liệt, lấ đi mấy chục nhân mạng, nổ tổn thương hơn trăm người.
- Trốn!
- Mau trốn, nếu còn không trốn chúng ta đều phải chết ở đây!
- Vì sao giờ phút này điện chủ còn không xuất hiện? Chẳng lẽ điện chủ vứt bỏ chúng ta?
""...""
Quân sĩ chỉ còn lại một tia ý chí chiến đấu, Thường thúc công kích một vòng liền giết hai, ba ngàn người, còn có bốn năm ngàn người bị thương, như này còn đánh cái rắm à? Thường thúc công kích mấy vòng tất cả mọi người đều chết hết, chẳng ai muốn chết cả, tự nhiên sẽ sinh ra lòng thoái ý.
Mạnh Yến Sơn nhìn thấy Ngọc công tử và Thường thúc xuất thủ, nhưng bốn phía không có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không thu được tín hiệu có cường giả đến giúp, hắn hạ quyết tâm, vung tay lên hét lớn:
- Giết, một người cũng không được buông tha!
Mạnh Yến Sơn vừa ra lệnh, võ giả Tinh Thần Phủ ẩn núp ở bốn phía đều xuất động, võ giả ở khắp núi đồi xung phong mà đến, bao vây toàn bộ võ giả Đồ Thần Điện lại, bắt đầu đồ sát không thương tiếc.
Không biết bởi vì Trần Nhạc cầm Bàn Vương Kỳ lên hay là duyên cớ gì, mà đám người Ngọc công tử và Thường thúc không công kích hắn. Hắn vọt tới phía trước nhất, giờ phút này địch nhân đã chém giết tới, nhưng hắn không có tâm tư phản kích.
Hắn nhìn qua từng mảng từng mảng võ giả ngã xuống, mặt mũi tràn đầy bi thương, nội tâm của hắn gào thét:
- Điện chủ, ngươi ở đâu? Ngươi còn chưa trở lại, hôm nay Đồ Thần Điện sẽ bị hủy diệt.
- Ngọc Linh Long, Mạnh Yên Vân!
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm tức giận chấn động thiên địa từ phía tây bắc truyền đến. Bên trong thanh âm kia tràn ngập sát khí mãnh liệt khiến nội tâm toàn bộ võ giả Tinh Thần Phủ run lên, thanh âm tiếp tục vang lên:
- Hôm nay không chém giết toàn bộ các ngươi, ta không họ Lục!
- Điện chủ!
Trần Nhạc và rất nhiều võ giả Đồ Thần Điện nghe thấy đạo thanh âm này thân thể liền chấn động, có loại xúc động lệ nóng doanh tròng, rốt cục thời khắc mấu chốt, Lục Ly cũng chạy đến.
Lục Ly đi cả ngày lẫn đêm nhanh chóng đuổi tới, nhưng vẫn đến chậm một bước, quân đội và thám báo bên ngoài căn bản không ngăn được hắn, thân thể hắn bay vào bên trong chiến trường như một cơn gió.