Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong nháy mắt hơn vạn quân sĩ kia biến thành tro bụi, phần lớn người ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, còn có mấy vị Đại Năng Thần Giới cũng bị giết chết. Hai người Thường thúc và Mạnh Yên Vân cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị giết, Thường thúc còn tốt một chút, kiên trì được một lát, đau khổ gầm thét vài tiếng trên không trung. Còn Mạnh Yên Vân thì chỉ chống đỡ được mấy hơi thời gian, thân thể đã biến thành than cốc ầm ầm rơi xuống.
- Lôi Thần Nộ! Lục Ly?
Đột nhiên Ngọc công tử giật mình tỉnh lại, Lôi Thần Nộ quá bá đạo quá nổi tiếng, dùng thân phận địa vị của hắn tự nhiên đã nghe nói qua. Hắn cũng đã nghe nói sự tích của Lục Ly ở Thần Giới, cho nên giờ phút này hắn rất sợ hãi.
Vị đại gia này gan to bằng trời, ở Thần Giới cũng dám đối nghịch với Thần Tượng Tông, dám giết phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng Tông, hôm nay Ngọc công tử làm không tốt sẽ thật sự chết ở nơi này.
- Trốn, trốn về Bá Vương Phủ!
Chỉ chần chờ một hơi thời gian, Ngọc công tử lập tức yên lặng bay xuống núi, ý đồ thừa dịp hỗn loạn âm thầm chạy đi.
Trong quá trình trưởng thành mỗi một võ giả đều sẽ gặp phải cường địch, gặp phải loại cường địch không cách nào ứng đối. Đại đa số người gặp phải loại tình huống này đều sẽ lựa chọn ẩn nhẫn, lựa chọn uất ức ẩn núp, chờ đợi ngày sau trở nên cường đại rồi lại báo thù.
Còn có một số người lựa chọn khoái ý ân cừu, lựa chọn chết oanh oanh liệt liệt, biết rõ không thể đối địch lại muốn vượt khó tiến lên. Loại người này hoặc là chết rất nhanh, hoặc là dưới vận khí cơ duyên nghịch thiên, lần lượt vượt qua các cửa ải khó khăn.
Hiển nhiên Lục Ly là loại sau, bất kể là lúc ở nhân gian, hay là tới Thần Giới hắn đều lựa chọn vượt khó tiến lên, chọc thủng trời rồi nói. Năm đó ở Đấu Thiên Giới, ngay từ đầu chiến đấu với Luân Hồi Cung, về sau lại tranh đấu với Cửu Giới, tới Thần Giới đấu cùng Thần Tượng Tông, mỗi lần hắn đều không thèm đếm xỉa, cam lòng một thân róc thịt, dám kéo hoàng đế xuống ngựa.
Cho nên Ngọc công tử quyết định như vậy là chính xác, lúc Lục Ly không có chỗ phát tiết lửa giận, hắn sẽ không quản Bá Vương Phủ của Ngọc công tử có bao nhiêu cường đại, sẽ không quản gia gia Ngọc công tử có phải Chí Tôn Thần Giới hay không, có được chiến lực mạnh mẽ cỡ nào.
Quyết định của hắn là chính xác, vấn đề là Lục Ly nhìn chằm chằm vào hắn, Lục Ly vừa đến đã nói muốn vặn đầu của hắn xuống làm cầu để đá, làm sao giờ phút này có thể để hắn chạy trốn.
- Hưu!
Ngọc công tử vừa mới trốn đi, Lục Ly đã hóa thành một đạo cuồng phong bay vụt tới. Thật ra Ngọc công tử đã lựa chọn sai, nếu như hắn lấy phi loan ra trước, quang minh chính đại chạy trốn, có lẽ Lục Ly sẽ không đuổi kịp hắn.
Hắn tưởng Lục Ly không chú ý hắn, lựa chọn vụng trộm chạy trốn. Tốc độ Lục Ly đạt tới toàn thịnh, cự ly lại không xa, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách.
- Trấn áp!
Không gian chi lực của Lục Ly có thể trấn áp phương viên mười dặm, sau khi hắn kéo gần khoảng cách với Ngọc công tử lại mười dặm, lập tức khống chế không gian chi lực trấn áp xuống, Ngọc công tử đang vụng trộm lẩn trốn ở nơi xa lập tức chậm lại.
- Không, không!
Mặt mũi Ngọc công tử tràn đầy vẻ hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn qua Lục Ly đang chạy như bay mà đến nói:
- Lục Ly, ngươi không thể giết ta, gia gia ta là Ngọc Kình Thiên, hắn là Chí Tôn Thần Giới. Ngọc gia chúng ta đi theo Bàn Vương Phủ nhiều năm, nếu như ngươi giết ta, ngươi cũng không sống nổi.
Lục Ly không có trả lời, ánh mắt băng lãnh như sắt, giống như là một con dã thú muốn ăn thịt người, toàn thân Ngọc công tử rét run. Hắn không tiếp tục chần chờ nữa, trong tay xuất hiện một khối ngọc phù, đột nhiên bóp nát.
Ngọc phù này là Ngọc Kình Thiên cho hắn, là vật bảo mệnh, nếu như hắn gặp nguy hiểm Ngọc Kình Thiên sẽ biết trước tiên. Nếu như vận khí hắn tốt, Ngọc Kình Thiên không phải đang bế quan, khẳng định sẽ lập tức đưa phân thân tới.
- Ông!
Vận khí hắn không tệ, phong vân trên cửu thiên biến đổi, thiên địa linh khí nhanh chóng hội tụ, tiếp theo một khuôn mặt mơ hồ ngưng tụ ở giữa không trung.
- phân thân?
Lục Ly có chút chán ghét nhíu mày, hắn đã gặp loại thủ đoạn này mấy lần, hắn ghét nhất kiểu lão già cho phân thân hàng lâm lấy thế đè người.
Gương mặt kia rất mơ hồ, có thể lờ mờ phân biệt ra đó là một lão giả uy nghi, mặt mặc dù mơ hồ, nhưng ánh mắt lại cảm giác vô cùng sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Trong nháy mắt gương mặt này xuất hiện, một cỗ uy áp nhàn nhạt tràn ngập ra, uy áp không quá nặng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thể kháng cự, vô pháp đối địch.
- Gia gia!
Nhìn thấy gương mặt này, Ngọc Linh Long lập tức mừng rỡ như điên, hắn hô lên:
- Gia gia, tên điên này giết Thường thúc, còn muốn giết chết ta, ngài nhanh chém giết hắn.
Trong mắt Ngọc Linh Long, Ngọc Kình Thiên là tồn tại vô địch, trong ấn tượng của hắn chỉ cần Ngọc Kình Thiên ra mặt là không có sự tình không dẹp được, Lục Ly chỉ là một con sâu cái kiến nho nhỏ, Ngọc Kình Thiên dùng một ngón tay cũng có thể nghiền ép.
- Ngậm miệng!
Một giọng nói già nua truyền đến, thanh âm rất bình thản, lại mang theo uy nghi không thể kháng cự. Ngọc Linh Long lập tức không dám nói tiếp nữa, vô cùng đáng thương nhìn gương mặt giữa không trung.
Một cơn gió mát lướt nhẹ đến, Lục Ly cảm giác được một đạo thần niệm cường đại khóa chặt hắn, rất nhanh thanh âm của Ngọc Kình Thiên vang lên:
- Vị tiểu hữu này, tại hạ là Bá Vương Phủ Ngọc Kình Thiên. Linh Long không hiểu chuyện, có thể cho lão phu một chút tình mọn, lưu hắn một mạng hay không?
Dùng thân phận địa vị và thực lực của Ngọc Kình Thiên, có thể nói như vậy đã là rất cho Lục Ly mặt mũi rồi. Một vị Chí Tôn Thần Giới ăn nói khép nép như thế, sợ là người bình thường đã sớm thụ sủng nhược kinh, sợ hãi không thôi.
Lục Ly lại khịt mũi coi thường, Ngọc Linh Long bắt cóc Trì Hi Nhi, trong lòng hắn Ngọc Linh Long đã là một người chết.