Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sao lúc Ngọc Linh Long làm chuyện ác Ngọc Kình Thiên không ra mặt, lúc Ngọc Linh Long Thường thúc và Tinh Thần Phủ đồ sát võ giả Đồ Thần Điện, Ngọc Kình Thiên không ra mặt ngăn lại, bây giờ lại đến giả mù sa mưa nói Ngọc Linh Long không hiểu chuyện.
Hắn lưu Ngọc Linh Long một mạng, vậy ai đến lưu hắn một mạng.
Hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngọc Kình Thiên tuyệt đối không bỏ qua chuyện hôm nay. Dù sao hắn cũng giết hai vị Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới của Tinh Thần Phủ, giết Thường thúc. Tinh Thần Phủ là thế lực phụ thuộc Bá Vương Phủ, Lục Ly giết ba người này, tương đương với đánh mặt Ngọc Kình Thiên.
Càng là cường giả càng để ý mặt mũi, càng là thế lực lớn càng để ý thanh danh!
Nếu như Ngọc Kình Thiên không chém giết Lục Ly, về sau làm sao ngẩng đầu làm người ở U Yến Chi Địa, giờ phút này ăn nói khép nép như thế chỉ là vì bảo vệ mệnh Ngọc Linh Long mà thôi.
Cho nên Lục Ly không có trả lời Ngọc Kình Thiên, mà tiếp tục phóng về phía Ngọc Linh Long, ánh mắt Ngọc Kình Thiên ở giữa không trung dần dần trở nên lạnh lẽo, sát khí lan tràn trên gương mặt kia cũng trở nên vô cùng nồng đậm, hắn lạnh giọng nói:
- Tiểu hữu, làm người lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện. Trên người ngươi có Bàn Vương Lệnh, nói đến chúng ta cũng là người một nhà, lão phu đi theo Bàn Vương nhiều năm.
Trọng lượng câu nói này rất nặng, Ngọc Kình Thiên nói rõ hắn và Bàn Vương có quan hệ, nếu như là người bình thường đã sớm sợ hãi không thôi. Dù sao Bàn Vương cũng là tồn tại chí cao vô thượng ở Tây Nam Bộ U Yến Chi Địa.
Trong lòng Lục Ly lại cười lạnh không thôi, Ngọc Kình Thiên đang lấy Bàn Vương ra ép hắn.
Ngọc Kình Thiên không hiểu tính cách của Lục Ly, Lục Ly là loại thân lừa ưa nặng, càng ép càng không đi, đánh hăn sẽ quay ngược lại. Càng có người ép hắn, hắn càng phản ngược nghiêm trọng hơn.
Hắn đứng thẳng phía trước Ngọc Linh Long nửa dặm, ở khoảng cách này hắn tiện tay là có thể bóp chết Ngọc Linh Long chiến lực Đại Năng Thần Giới, ánh mắt hắn nhìn về phía gương mặt giữa không trung nói:
- Ngọc phủ chủ, ta không nói nhảm với ngươi. Tôn tử của ngươi bắt cóc muội muội của ta, đang muốn làm chuyện bất chính, giờ phút này muội muội ta sinh tử chưa rõ. Đồ Thần Điện chúng ta chết hơn một vạn người, muốn ta tha tôn tử của ngươi là không thể nào. Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ta giết tôn tử của ngươi, ngươi đuổi giết ta. Hoặc là ta phế bỏ tôn tử ngươi lưu hắn một mạng, ngươi mang về hảo hảo quản giáo, mặt khác ngươi lập xuống Chủ Thần huyết thệ cả đời không làm địch với Đồ Thần Điện ta.
- Ta không làm chuyện bất chính!
Ngọc Linh Long nghe xong vội vàng giải thích:
- Trì Hi Nhi không có việc gì, giờ phút này đang bị nhốt trong địa lao, ta thề không hề động vào nàng một ngón tay, ngày đó ta vốn...
Ngọc Linh Long nói quá nhanh, vốn muốn nói ngày đó chưa kịp đắc thủ, còn may cuối cùng không có quá ngu, kịp thời phản ứng lại.
Lục Ly lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngọc Linh Long, thấy hắn không có nói láo thì nội tâm có chút thở phào. Hắn cũng không có thay đổi chủ ý, ánh mắt nhìn về phía gương mặt mơ hồ của Ngọc Kình Thiên, chờ đợi lựa chọn của lão.
- Ha ha ha!
Ngọc Kình Thiên cười ha hả, trong tiếng cười toàn là cảm giác không đè nén được tức giận, hắn truyền âm tới:
- Tốt, tốt, tốt! Tiểu tử, từ lúc bản tọa sinh ra đến bây giờ là hơn bốn hơn nghìn năm, ngươi là người thứ nhất nói chuyện với bản tọa như thế. Ngươi giết đi, bản tọa coi như không có đứa cháu này!
Ngọc Kình Thiên nổi giận tới cực điểm, hắn thấy mình đã rất nể mặt Lục Ly, nhưng Lục Ly lại không biết tiến thối như thế, mặc dù trong lời nói của hắn không đề cập đến cái gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu như Lục Ly dám đánh chết Ngọc Linh Long, vậy sẽ là cục diện không chết không thôi.
- Xuy xuy!
Trả lời Ngọc Kình Thiên là Đồ Ma Đao đột nhiên bổ về phía Ngọc Linh Long, hai đạo không gian gợn sóng phát tán mà đi, thoáng cái đã tới bên người Ngọc Linh Long. Ngọc Linh Long chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm, đã bị xoắn thành huyết vụ, bắn tung tóe đầy trời.
Vung tay chém giết Ngọc Linh Long, khuôn mặt Lục Ly không có một tia thay đổi, nhẹ nhàng như bóp chết một con kiến mà thôi, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú lên gương mặt có chút ngạc nhiên ở giữa không trung, nhàn nhạt nói:
- Ngọc phủ chủ, như ngươi mong muốn!
Toàn trường trở nên yên tĩnh lần nữa, mọi người nhìn huyết vụ bay lả tả đầy trời, cảm giác không phải chấn kinh, mà chính là sợ hãi. Thân thể rất nhiều người đều đang run rẩy, sợ Ngọc Kình Thiên phát ra lôi đình chi nộ giết chết tất cả mọi người.
Chí Tôn Thần Giới, có ảnh hưởng vô cùng lớn!
Những Thần Linh này đều đã sống rất lâu, nhiều năm trôi qua, ở trong ấn tượng của bọn hắn Chí Tôn Thần Giới chính là tồn tại cường đại nhất Thần Giới, ý chí của Chí Tôn Thần Giới là không thể ngỗ nghịch. Thậm chí không ai dám công khai chửi bới Chí Tôn Thần Giới, chớ nói chi là ở trước mặt mọi người đánh mặt Chí Tôn Thần Giới, giết cháu trai ruột của hắn.
Dưới cái nhìn của mọi người, cuối cùng khẳng định Lục Ly phải thỏa hiệp với Ngọc Kình Thiên, chỉ là lấy một chút chỗ tốt từ Ngọc Linh Long mà thôi, trừ phi Lục Ly điên rồi mới giết chết Ngọc Linh Long.
Lục Ly không chỉ có điên, mà còn giết chóc vô cùng quả quyết, một lời không hợp liền diệt Ngọc Linh Long, đồng thời xoắn Ngọc Linh Long thành thịt nát, không để lại toàn thây.
Lục Ly không có nửa điểm lo lắng, võ giả toàn trường lại căng thẳng hơn so với hắn vạn lần, nhiều hơn chính là sợ hãi và lo âu. Võ giả Đồ Thần Điện vừa căng thẳng sợ hãi vừa có chút âm thầm vui mừng, Lục Ly làm chuyện bọn hắn không dám làm, giết người bọn hắn không dám giết.
- Hô hô!
Ánh mắt võ giả toàn trường nhìn về phía gương mặt giữa không trung, thân thể và linh hồn cũng hơi rung động, dưới sự ảnh hưởng mà Chí Tôn Thần Giới xây dựng bọn hắn đã quên đây chỉ là một phân thân, mà không phải bản thể Ngọc Kình Thiên.
Thế nhưng coi như phân thân thì chiến lực cũng rất khủng bố, thần thông Chí Tôn Thần Giới nắm giữ không thể tưởng tượng được, mạnh mẽ đến đáng sợ, lấy tính mạng người ngoài trăm vạn dặm cũng không phải việc khó.