Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới có bao nhiêu, hiện tại Bá Vương Phủ chỉ còn lại bảy người, lại nói coi như đụng phải cũng là bọn hắn không may, Lục Ly muốn giết chết một Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới lạc đàn quá đơn giản.
Sau khi Ngọc Kình Thiên nhận được tin tức, trên mặt đã không còn sự phẫn nộ, mà là đầy bụng biệt khuất, hắn có một thân chiến lực cường đại, nhưng không chỗ dùng.
Lục Ly như một con lươn, hắn căn bản không bắt được. Nội tâm của hắn hơi có chút hối hận, sớm biết như này hôm đó đã không hoàn toàn đối cứng với Lục Ly, hiện tại đã không có cách nào xuống đài.
Lục Ly đồ sát xong lại Phi Độ Hư Không rời đi, hắn không phải muốn hoàn toàn tiêu diệt Bá Vương Phủ, mà chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của Bá Vương Phủ, để võ giả Đồ Thần Điện nhẹ nhàng thoát đi.
Sau khi hắn đi ra, phát hiện phía dưới là một mảnh đại sơn, trong núi có một ít hoang thú nhưng không quá cường đại. Ttrước tiên hắn ẩn thân tiềm nhập phía dưới, bắt đầu đi dò xét xung quanh.
Hắn biết khắp nơi đều có thám báo đang điều tra hắn, cho nên hành tung của hắn không thể bại lộ, nếu không rất dễ dàng bị Ngọc Kình Thiên vụng trộm tìm tới cửa chém giết hắn. Một khi Chí Tôn Thần Giới tới gần, hắn ngay cả thời gian Phi Độ Hư Không cũng không có.
Sau khi đi dạo xung quanh một vòng, xác định không có thám báo ẩn núp, hắn mới tiềm hành đi về nơi xa. Một đường tiềm hành mấy trăm dặm, hắn còn đi đường vòng trở về, sau khi lượn quanh mấy chục giới xung quanh, cuối cùng tìm được một cái sơn động nhỏ ẩn núp đi vào.
Hắn bố trí mấy cái tiểu cấm chế ở xung quanh, lấy Thiên Tà Châu ra dò xét thoáng một cái, sau khi phát hiện Trì Hi Nhi bế quan tu luyện ở bên trong, Tiểu Bạch cũng an nhàn ngủ say thì khẽ vuốt cằm.
Hắn ngồi xếp bằng bắt đầu bế quan tu luyện, hắn chuẩn bị sau khi gây chuyện hai ba lần sẽ rút lui. Có lẽ nửa tháng sau người Đồ Thần Điện đã rút lui gần hết.
Bên này rất yên tĩnh, xung quanh đều là hoang địa, dã thú hoành hành, người tới không nhiều. Năm ngày trôi qua, chỉ có một đội thám báo đi ngang qua đây, Lục Ly mặc Linh Ẩn Chiến Giáp, thám báo phổ thông căn bản không phát hiện được.
- Chờ ba ngày nữa, đi ra tập kích Thiên Cương Phủ!
Lục Ly quan sát địa đồ một chút quyết định chú ý, Thiên Cương Phủ là thế lực phụ thuộc Bá Vương Phủ. Bá Vương Phủ còn có mấy cái linh mạch, nhưng Lục Ly không tiến đánh nữa. Ngộ nhỡ Ngọc Kình Thiên tiềm phục ở trong một cái linh mạch, không phải hắn chủ động đi chịu chết sao.
- Ông!
Thời gian trôi qua ba ngày, lúc Lục Ly chuẩn bị khởi hành, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng xé gió, một chiếc phi loan gào thét bay tới.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, trước tiên lấy ra Lôi Thần Nộ, lúc phi loan dừng ở trên không đại sơn, một tay Lục Ly đã bắt đầu vẽ trận, tùy thời chuẩn bị Phi Độ Hư Không rời đi.
- Lục công tử, là ta!
Một đạo thanh âm nhu hoà vang lên, tiếp theo phi loan biến mất giữa không trung, một đạo thân ảnh bắn ra, nhẹ nhàng hạ xuống. Lục Ly dùng thần niệm quét qua, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn có chút bình tĩnh lại, Lôi Thần Nộ trong tay cũng thu vào.
Người hắn có thể tín nhiệm ở U Yến Chi Địa không nhiều, Bàn Vũ Thấm chính là một người trong đó.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra phía ngoài, không có nửa điểm đề phòng, đi đến bên ngoài chắp tay nói:
- Chào Thấm tiểu thư, mấy năm không thấy, phong thái vẫn như cũ.
- Ha ha!
Bàn Vũ Thấm cười khổ một tiếng, có chút giận dữ liếc nhìn Lục Ly, Lục Ly nhìn thấy ánh mắt vũ mị phong tình kia nội tâm rung động, nàng mím môi một cái nói:
- Lục công tử, lúc Ngọc Linh Long bắt cóc Hi Nhi, ta đang bế quan đến thời khắc mấu chốt. Triệu Hỉ đi cầu Diệp Khai hỗ trợ, Diệp Khai không dám quấy rầy ta. Việc này là ta có lỗi, nhưng giữa chúng ta cũng không cần xa lạ như vậy.
Lục Ly biết việc Triệu Hỉ đi Bàn Vương Thành, hắn cũng không có trách cứ Bàn Vũ Thấm. Bàn Vũ Thấm chủ động giải thích khúc mắc trong nội tâm của hắn biến mất, hắn mỉm cười nói:
- Việc này không trách Thấm tiểu thư, Thấm tiểu thư có thể ban cho Đồ Thần Điện một cây Bàn Vương Kỳ, bảo vệ Đồ Thần Điện bảy năm, Lục mỗ đã vô cùng cảm kích.
Trên mặt Bàn Vũ Thấm lộ ra vẻ tươi cười, nàng không có dùng khăn che mặt, bỗng nhiên cảm giác nụ cười này như có trăm hoa đua nở. Đôi mắt Lục Ly lóe lên, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao Thấm tiểu thư tìm được nơi này?
Hắn tự tin gần đây không có thám báo dò xét hắn, chẳng lẽ Bàn Vũ Thấm có năng lực biết trước hay là Bàn Vương Phủ xuất động thám báo cấp cao nhất, hắn không cảm ứng được có thám báo dò xét.
- Lục công tử đừng nhạy cảm.
Bàn Vũ Thấm cười nhạt một tiếng nói:
- Ta có thể tìm được ngươi là do ta vận dụng Bặc Thần Thiên Thuật. Tiềm ẩn chi thuật của Lục công tử rất lợi hại, coi như Bàn Vương Phủ xuất động toàn bộ thám báo cũng rất khó tìm được ngươi.
Lục Ly khẽ vuốt cằm, sau đó dò hỏi:
- Lần này Thấm tiểu thư đến, không biết có chuyện gì?
Ý của Lục Ly quá rõ ràng, nếu như Bàn Vũ Thấm muốn đến mời chào hắn mà nói, thì đừng mở miệng, hắn sẽ không gia nhập Bàn Vương Phủ.
Bàn Vũ Thấm liên tục đi tới, một mùi thơm tràn ngập ra, nàng đứng ở phía trước Lục Ly, thân thể hơi chuyển nhìn về phương hướng Bá Vương Phủ nói:
- Lục Ly, đến đây dừng tay đi, tiếp tục náo loạn nữa sẽ không cách nào giữ cục diện trong tay.
Lục Ly nhíu lông mày, hỏi:
- Ta có thể dừng tay, vấn đề là Ngọc Kình Thiên có dừng tay hay không.
- Đương nhiên hắn sẽ không dừng tay.
Bàn Vũ Thấm giải thích nói:
- Nhưng nếu ngươi tiếp tục náo đi xuống, Bàn Vương Phủ sẽ không thể ngồi yên không để ý đến. Ta có thể giúp ngươi tìm kiếm một cái địa phương yên tĩnh tu luyện, về sau lại tìm cơ hội hoà giải một chút, hóa giải ân oán.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha ha nói:
- Hóa giải ân oán? Chuyện này còn có thể hóa giải sao, ta giết Ngọc Linh Long, giết nhiều người Bá Vương Phủ như vậy, cái ân oán này còn có thể giải sao, có ta thì không có hắn, nếu như Bàn Vương Phủ các ngươi muốn giúp Ngọc Kình Thiên, vậy chỉ có thể là địch với ta.