Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ca!
Trì Hi Nhi vừa ra đã vui vẻ kêu lên một tiếng, hai tay lập tức bắt lấy cánh tay Lục Ly, tựa như một con mèo nhỏ dính lên người.
Nàng nũng nịu nói:
- Ca, gần đây ca làm cái gì vậy? Cứ nhốt muội ở bên trong Thiên Tà Châu, muội sắp ngạt chết rồi, ba tên ác nhân kia thế nào rồi?
- Đó là ba tên Yêu Tộc!
Lục Ly cưng chiều sờ lên mặt Trì Hi Nhi nói:
- Ba tên Yêu Tộc đã bị ta giết, bọn hắn dám khinh nhờn Hi Nhi nhà ta, chính là muốn chết. Nơi này có rất nhiều địa phương nguy hiểm, cho nên ta để muội ở bên trong Thiên Tà Châu sẽ an toàn hơn, nếu như an toàn ta sẽ thả muội ra, hoặc là cùng muội tu luyện.
- Vâng, ca là tốt nhất!
Trì Hi Nhi cười ngọt ngào, nàng liếc nhìn bốn phía mấy cái, nghi hoặc nói:
- Ca, nơi này là nơi nào? Tại sao có nhiều sương trắng như vậy.
- Nơi này là Hồn Vụ Sơn!
Lục Ly cũng không có giải thích quá nhiều, ôn nhu nói:
- Huyễn trận nơi này rất lợi hại, ta cần một khoảng thời gian đến phá giải, cho nên trong khoảng thời gian này muội nhất định phải ở trong Thiên Tà Châu bế quan tu luyện. Chờ sau khi phá vỡ ta sẽ thả muội ra. Hiện tại thả muội ra là để nói việc này.
Ánh mắt Trì Hi Nhi thoáng ảm đạm xuống, nàng suy nghĩ yếu ớt hỏi:
- Ca, muội không thể đi theo ca sao, ca phá trận muội ở bên cạnh nhìn xem cũng được.
- Không được!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Huyễn trận nơi này rất lợi hại, coi như nắm tay của muội, cũng có thể bất tri bất giác lạc mất, đến lúc đó muội sẽ không tìm được ta.
- A!
Gương mặt xinh đẹp của Trì Hi Nhi tái đi, vội vàng lắc đầu nói:
- Vậy muội vào Thiên Tà Châu, nếu như bị lạc, mất phương hướng ở bên trong, muội sẽ điên mất.
- Ừ!
Mục đích của Lục Ly chính là như này, hắn sờ lên mái tóc như lụa của Trì Hi Nhi, nói:
- Muội tiến vào ngoan ngoãn bế quan, ta một mực mang theo Thiên Tà Châu, ca ngay ở bên cạnh muội mà. Muội an tâm tu luyện, chờ đi ra ca sẽ lập tức thả muội ra.
- Vâng!
Đột nhiên Trì Hi Nhi nhón chân lên khẽ hôn lên mặt Lục Ly một cái, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện từng rặng mây đỏ, mắt nàng đầy nhu tình nói:
- Ca, ca phải cố gắng lên, muội không muốn buồn bực ở bên trong quá lâu, một mình rất cô độc sợ hãi.
Trì Hi Nhi bị Lục Ly thu vào, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên gương mặt còn có chút hương vị nhàn nhạt, giờ khắc này xúc cảm bờ môi kinh người kia vẫn quanh quẩn trong đầu Lục Ly.
Nhưng trong lòng Lục Ly không có quá nhiều dập dờn, trái lại cau mày, có phần đau đầu. Thiếu nam không hoài xuân thiếu nữ lại đa tình, cũng không phải Lục Ly không cảm thụ được Trì Hi Nhi có chút ỷ lại, có tình cảm mông lung đối với hắn.
Lục Ly một mực coi Trì Hi Nhi là muội muội, nhiều hơn chính là thay Trì Tuấn Phong chăm sóc nàng, thậm chí có loại cảm giác coi nàng là con gái.
Cho nên hắn đối với Trì Hi Nhi không có tình yêu nam nữ, hoặc là hắn ở Thần Giới quá cô độc, muốn tìm một muội muội để thương yêu, như vậy có thể làm cho nội tâm mình có một chút an ủi.
Lúc Trì Hi Nhi mười tuổi phụ thân chết, trong cuộc sống của nàng hầu như không có mẫu thân, tại thời điểm nàng bất lực nhất Lục Ly xuất hiện. Nàng chuyển sự yêu thương từ trên người Trì Tuấn Phong đến chỗ Lục Ly, cộng thêm Lục Ly giúp Đồ Thần Điện đánh ra một mảnh trời, vượt qua rất nhiều kiếp nạn, khiến Lục Ly trong lòng nàng càng là tuyệt thế đại anh hùng.
Rất tự nhiên, theo thời gian trôi đi, tiểu cô nương đơn thuần như giấy trắng năm đó đã lớn rồi, trong nội tâm bắt đầu sinh ra tình cảm nam nữ, tự nhiên Lục Ly chính là tình lang hoàn mỹ nhất trong lòng nàng…
Có thể nói tình yêu của Trì Hi Nhi có chút dị dạng, không bình thường, nàng còn không phân biệt được tình cảm đối với Lục Ly là tình thương của cha từ trên người Trì Tuấn Phong dời sang, hay là sự tình yêu chân chính đối với một nam tử.
Lục Ly nhức đầu chính là điểm này, thế nhưng hắn biết hiện tại hắn không có thời gian đi quản những cái này, cũng không biết xử lý làm sao, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, không suy nghĩ nhiều.
Hắn đứng ở đó một lát, vứt chuyện này sang một bên, hiện tại hắn cần phải làm là sống sót trong Hồn Vụ Sơn, bình an đi ra khỏi Hồn Vụ Sơn. Nếu như hắn chết ở đây, cái gì cũng không có ý nghĩa.
Hắn bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, nơi này không cách nào dùng thần niệm tra xét, hắn chỉ có thể dựa vào ánh mắt đến xem. Nhưng sương mù nơi này quá đậm, tầm nhìn chỉ có mười mét, bốn phía ngoại trừ sương mù vẫn là sương mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đi về phía trước, hắn nhắm hai mắt lại!
Nếu con mắt không nhìn thấy, vậy thì tập trung cao độ cảm ứng, đi cảm ứng cấm chế chấn động, đi cảm giác tất cả tình huống ở xung quanh, tìm manh mối tìm kiếm mắt trận, tìm kiếm thời cơ phá trận.
Tốc độ của hắn vô cùng chậm, vừa đi vừa nghỉ, cũng không cố ý đi theo phương hướng nhất định, mà đi lại lung tung. Dưới đất một mực bằng phẳng, Lục Ly đi rất lâu nhưng không cảm nhận được cấm chế chấn động.
Đi nửa canh giờ, Lục Ly kinh ngạc mở mắt ra, bởi vì hắn không cảm nhận được bất luận cấm chế gì chấn động, cũng không phát hiện bất kỳ chỗ khác thường bào, hắn cảm giác đi tới đi lui trên một khối đất bằng, không có thứ gì.
- Vấn đề lớn rồi!
Lục Ly không chỉ không có nửa điểm may mắn, mà ngược lại nhức đầu không thôi, bởi vì không cảm ứng được cấm chế chấn động mà nói, hắn sẽ không phát hiện được cái gì. Không cách nào phát hiện trận văn trận tuyến mắt trận, thì càng không nói tới phá trận.
Nếu như hắn không phát hiện được cái gì, vậy thì chỉ có thể cả đời loanh quanh đi lại như vậy, cuối cùng bị ép điên, vây chết ở đây.
- Đi nhanh lên!
Lục Ly trầm tư chốc lát, bước chân tăng nhanh, tốc độ tăng lên mấy lần. Hắn tiếp tục nhắm mắt lại cảm ứng, đi lại khoảng mười mấy dặm, hắn đã cảm giác được vấn đề.
Không phải là phát hiện cấm chế chấn động, mà là bên trong linh hồn có dị động, Long Hồn bắt đầu lóng lánh, cắn nuốt một ít năng lượng kỳ dị vốn không thuộc về linh hồn Lục Ly.