Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thật là lợi hại!
Nếu như không phải Long Hồn có phản ứng, Lục Ly cũng không biết bên trong linh hồn mình lại có năng lượng kỳ dị xâm lấn, chẳng trách Lung đạo nhân nói người ở trong này sẽ chẳng hiểu sao phát rồ, không hiểu sao công kích chính người của mình.
- Cổ Thần Cấm so với cấm chế hiện tại mạnh hơn quá nhiều.
Lục Ly âm thầm cảm khái, có chút nghĩ không ra, vì sao thần cấm thời kỳ viễn cổ mạnh như vậy, qua nhiều năm không có phát triển, trái lại… tụt lùi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào thời kỳ viễn cổ đã gặp phải biến cố rất lớn, nhiều Cổ Thần Cấm không cách nào truyền xuống.
Lục Ly không nghĩ ra, sau khi trầm ngâm một lát hắn tiếp tục tiến lên thế nhưng không dám tăng tốc độ lên. Lung đạo nhân đã nói ở đây đi càng chậm càng an toàn, nếu như xông mạnh đi loạn mà nói, sẽ dễ dàng chết đi.
Cứ như vậy, hắn đi lại lung tung hết canh giờ này đến canh giờ khác, một ngày lại một ngày, đi ròng rã ba ngày nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì. Ở đây hắn căn bản không cảm giác được bất kỳ cấm chế chấn động, chứ đừng nói đi phá trận.
Hơn nữa không gian nơi này có phong ấn cường đại, Phi Độ Hư Không không dùng được, cũng không cách nào truyền tống một hướng đi đến chỗ Huyết Linh Nhi.
Thu hoạch duy nhất, chính là công kích linh hồn nơi này vẫn một mực công kích hắn, Long Hồn liên tục thôn phệ, bắt đầu truyền năng lượng cho hắn, giúp hắn tăng thần lực và nhục thân lên, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt.
- Mà thôi!
Lục Ly dứt khoát không đi, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hắn quyết định chờ Huyết Linh Nhi lại đây. Huyết Linh Nhi nói một hai tháng sẽ đến tìm kiếm hắn, chờ Huyết Linh Nhi lại đây sẽ có thể dễ dàng phá trận, dù sao Huyết Linh Nhi cùng là linh thể, dễ dàng phát hiện trận văn mắt trận tồn tại hơn.
...
Bên ngoài Hồn Vụ Sơn, vị cường giả Ma Tộc kia cũng không hề đi quá xa, mà ngồi trên ngọn núi nhỏ bên ngoài mấy vạn dặm, hắn giống như đang chờ đợi cái gì.
Thứ hắn chờ đợi chưa tới, hôm nay lại đến một tên Chí Tôn Thần Giới nhân tộc. Ngọc Kình Thiên đuổi đến bên này. Sau khi Ngọc Kình Thiên phát hiện cường giả Ma Tộc, thân thể bay vụt đến, muốn hỏi hắn không gặp Lục Ly không.
cường giả Ma Tộclại hiểu lầm, cho rằng ngọc Kình Thiên muốn giết hắn, lập tức phát động công kích trước. Ngọc Kình Thiên vốn là một bụng không thoải mái, tên cường giả Ma Tộc này lại không nói một lời đã động thủ, đương nhiên hắn sẽ không khách khí.
Một vị cường giả Ma Tộc có thể so với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hơn nữa trên người mang huyết mạch tộc vương Ma Tộc, nhục thân cường đại đến đáng sợ. Đối mặt một vị Chí Tôn Thần Giới nhân tộc, hơn nữa còn là Chí Tôn Thần Giới thực lực không tệ.
Trận chiến này đánh đến trời đất tối tăm, toàn bộ thạch phong gần đó nổ tung, mặt đất nứt ra từng vết nứt dọa người, thế nhưng chiến đấu không kéo dài quá lâu, chỉ kéo dài gần nửa canh giờ liền kết thúc.
Cả người cường giả Ma Tộc toàn là máu, quỳ một chân trên đất miệng rộng không ngừng tuôn ra máu tươi, trái lại Ngọc Kình Thiên không có bất kỳ thương thế gì.
Chí Tôn Thần Giới mạnh mẽ như nào, đã được thể hiện rõ ở trong trận chiến này, mặc dù lực phòng ngự và sức mạnh của vị cường giả Ma Tộc này mạnh đến đáng sợ, nhưng đối với Chí Tôn Thần Giới mà nói, cũng không hề có áp lực quá lớn.
Ngọc Kình Thiên không giết vị cường giả Ma Tộc này, nếu như hắn muốn giết mà nói, giờ khắc này cường giả Ma Tộc đã chết rồi. Hắn lạnh lùng nhìn qua cường giả Ma Tộc hỏi:
- Ma Đế Hề Dương là gì của ngươi?
Ngọc Kình Thiên không có giết hắn là vì phát hiện người này tu luyện một loại luyện thể chi pháp rất mạnh của Ma Tộc, ở Ma Vực chỉ có vương tộc mới có tư cách tu luyện loại công pháp luyện thể này.
Con ngươi cường giả Ma Tộc lấp lánh vài vòng, phun ra một ngụm máu nói:
- Ta gọi là Hề Mông, Ma Đế là tổ gia gia của ta, cường giả nhân tộc! Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Thế nhưng nếu như ngươi giết ta, hậu quả tự ngươi biết được.
- Ha ha!
Ngọc Kình Thiên cười lạnh một tiếng, khí tức vô hình trên người trấn áp tới, đột nhiên thân thể cường giả Ma Tộc Hề Mông chìm xuống, một chân khác cũng quỳ theo. Ngọc Kình Thiên không thay đổi cảm xúc nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là cháu nội Hề Dương mà ta không dám giết ngươi, chẳng qua là năm đó Bàn Vương chúng ta và Hề Dương đồng thời chống đỡ cường giả Thần Giới, ta nhìn trên mặt mũi Bàn Vương tha cho ngươi một mạng mà thôi. Cho dù thật sự giết ngươi thì Hề Dương có thể làm khó dễ được ta sao?
Mặc dù Ma Đế rất mạnh, chẳng qua Ma vực rốt cuộc chỉ lớn như thế, cường giả không nhiều. Hơn nữa Ma vực vật chất thiếu hụt, rất nhiều thần tài đều cần phải đến U Yến chi địa mua sắm, bởi vậy Ngọc Kình Thiên không hề e ngại Hề Dương.
Hề Mông rất có cốt khí, hắn nhe răng trợn mắt trừng Ngọc Kình Thiên, rống quát:
- Vậy ngươi giết ta đi, giết ta đi.
Oanh!
Ngọc Kình Thiên vung tay đánh ra một đại thủ ấn màu vàng, cả người Hề Mông lập tức bị nện cho lõm sâu xuống đất, trong tay Ngọc Kình Thiên hiện ra một bức tranh, hỏi:
- Đừng ở đó la lối, tử tế nhìn kỹ bức chân dung này, ngươi từng gặp qua người trong đây không? Bản tọa chỉ muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện, là chính ngươi muốn đánh muốn giết.
- Hả?
Hề Mông ngước mắt nhìn lên, phát hiện chân dung có chút quen mắt, hắn nhìn kỹ vài lần sau đó cười ha hả nói:
- Ngươi muốn tìm người này? Tiểu tử này là người nhà ngươi? Ha ha ha, đừng tìm, hắn chết chắc rồi!
- Chết chắc rồi?
Ngọc Kình Thiên hơi ngớ, trầm giọng hỏi:
- Nói cụ thể xem nào.
Hề Mông chỉ về hướng bắc, cười lạnh nói:
- Tiểu tử kia tiến vào Hồn Vụ sơn, ngươi nói xem hắn có phải chết chắc rồi không? Ta khuyên ngươi từ bỏ ý định đi tìm đi, hắn tiến vào rất nhiều ngày, dù ngươi có thể tìm ra được thì chắc cũng chỉ còn cái xác.
- Hồn Vụ Sơn?
Cơ thịt trên mặt Ngọc Kình Thiên khẽ run rẩy, sâu trong mắt chớp qua một tia sợ hãi. Năm đó hắn tiến vào Cổ Ma tử địa cũng bị khốn đốn trong Hồn Vụ Sơn rất nhiều năm, cuối cùng đột phá Thần Giới Chí Tôn mới cường hành thoát đi ra.