Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh, sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh, thực lực hắn đã không phải như năm đó, tuy Hồn Vụ Sơn vẫn đáng sợ, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói thì đã không phải tất chết chi địa. Hơn nữa hắn biết khiếu môn, tiến vào có thể lao ra bất cứ lúc nào.
- Đi vào tìm xem!
Không nhìn thấy thi thể Lục Ly, Ngọc Kình Thiên không yên tâm, rốt cuộc nghe nói ở phương diện pháp trận cấm chế Lục Ly có năng lực rất mạnh, vạn nhất xông qua được thì sao? Hơn nữa không mang về được thi thể Lục Ly, hắn không cách nào phục chúng, không cách nào lấp được miệng chúng nhân.
Hưu!
Ngọc Kình Thiên tung mình bay vụt lên, phóng thẳng về phía Hồn Vụ Sơn. Tây Mông vừa mới đứng lên dùng ma ngữ thì thầm mắng mấy câu, Ngọc Kình Thiên đã trở tay đánh ra một chưởng, lần nữa nện cho Hề Mông sấp mình trên đất.
Tốc độ Ngọc Kình Thiên cực nhanh, chỉ mấy nén hương liền đã đến bên ngoài Hồn Vụ Sơn. Hắn không vội vã đi vào mà dạo quanh phụ cận vài vòng, quan sát một phen, xác định Hồn Vụ Sơn không khác gì trước kia mới sải bước đi vào.
Sau khi tiến vào, dù có là thần niệm như của Ngọc Kình Thiên đều không thể thăm dò, hắn cũng không hiểu phá trận, chỉ có thể không ngừng đi dạo ở bên trong, nhìn xem có thể gặp được Lục Ly, hoặc là phát hiện thi thể Lục Ly hay không.
...
Lục Ly vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện, hắn cũng không biết nguy cơ đang tới gần, một cường giả đỉnh cấp Thần Giới đang âm thầm tiến vào Hồn Vụ Sơn tìm kiếm mình.
Lấy chiến lực Ngọc Kình Thiên, một khi tiếp cận Lục Ly, đừng nói nơi này không cách nào Phi Độ Hư Không, dù có thể Lục Ly cũng trốn không thoát. Hơn nữa dù Lục Ly có lấy ra toàn bộ Lôi Thần Nộ, e rằng cũng không oanh sát được Ngọc Kình Thiên.
Lục Ly đang lĩnh hội chân ý không gian chi lực, Lục Ly cảm giác được chân ý này còn có khả năng vươn dài vô hạn, chí ít hiện tại Lục Ly mới chỉ có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phương viên mười dặm. Nếu có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm, như vậy trấn áp Thần Giới Chí Tôn đều không thành vấn đề.
Ý tưởng rất không sai, thành quả cuối cùng thế nào lại cần thời gian, cũng cần vận khí. Lục Ly tham ngộ chân ý này, song không có nghĩa hắn có thể tham ngộ đến cảnh giới đại viên mãn.
Tỷ như Sát Đế chân ý, hắn đã tham ngộ rất nhiều năm, song lại vẫn không có tiến triển quá lớn, đây chính là một trong mười đại chân ý Thần Giới, năm đó Sát cũng nhờ chân ý này mà trở thành cường giả cấp Chí Tôn tiếng tăm lừng lẫy.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, không biết là Lục Ly vận khí tốt, hay là trong Hồn Vụ Sơn quá mức kỳ dị, mà qua suốt hai mươi ngày Ngọc Kình Thiên vẫn không tìm được Lục Ly.
Hôm nay Lục Ly đột nhiên bị đánh thức, bởi vì hắn cảm nhận được một tia nguy cơ nhàn nhạt, tựa hồ có nguy hiểm nào đó đang ở gần.
- Cảm giác này thật kỳ lạ!
Lục Ly mơ hồ chớp chớp mắt, đối với nguy cơ cường giả luôn rất nhạy cảm. Nhưng trong lòng có báo động trước thời điểm nguy cơ xuất hiện không đồng nghĩa hắn có thể dự phán nguy cơ đến vào lúc nào, trừ phi có được Bặc Thần Thiên Thuật xu cát tị hung giống như Bàn Vũ Thấm.
Trầm tư giây lát, cảm giác nguy cơ kia một mực vờn quanh trong đầu Lục Ly, lại không quá đặc biệt mãnh liệt. Lục Ly đột ngột đứng dậy, hắn quyết định vẫn nên rời đi thì tốt hơn, xem xem sau khi cách xa chỗ này, cảm giác nguy cơ kia liệu còn tồn tại?
Hắn bôn tẩu sang bên trái, kết quả cảm giác nguy cơ vẫn tồn tại như cũ, hắn lần nữa xoay trái, cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt. Thế là dứt khoát quay người chạy ra sau, lần này cảm giác nguy cơ không ngừng yếu bớt, sau khi hắn bôn tẩu hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ hoàn toàn biến mất.
- Đây là chuyện gì?
Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ chấn kinh, hắn sống nhiều năm vậy rồi, trải qua không biết bao lần chiến đấu sinh tử, gặp đủ các loại cục diện. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, quả thực không cách nào tưởng tượng.
Lục Ly càng nghĩ, phát hiện chỉ có hai nguyên nhân khả năng tạo thành cục diện như vừa rồi, một là Long hồn sớm cảm giác được nguy hiểm, bởi thế mới truyền tín hiệu cho hắn. Hai là có sinh vật kỳ dị hoặc cường giả nào đó âm thầm thông qua thần thông cường đại phát tín hiệu cho hắn, báo hắn biết nguy hiểm đang tới gần.
Rốt cục là nguy hiểm gì? Tín hiệu nguy hiểm này là do Long hồn hay cường giả bí ẩn gửi tới?
Lục Ly nghĩ không ra, hắn trầm ngâm thoáng chốc, sau đó dứt khoát đi tới nơi xa, rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt.
Hành tẩu suốt một ngày, Lục Ly không biết đã đi tới đâu, hắn lại tìm một nơi khoanh chân ngồi xếp bằng, chờ đợi Huyết Linh Nhi tới.
Thời gian sau đó rất an tĩnh, qua mười chín ngày, tình huống khiến Lục Ly kinh hãi lại diễn ra, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt lần nữa xuất hiện trong linh hồn hắn, giống hệt như trước kia, khiến hắn đột nhiên sởn cả tóc gáy.
- Đi!
Hắn một bên bôn tẩu, một bên cảm ứng ba động trong linh hồn, phát hiện Long hồn rất yên ắng, không hề có bất kỳ ba động nào.
Rõ ràng loại báo động này không phải do Long hồn phát ra, hắn lại cảm ứng bốn phía, nhưng bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, thậm chí không có bất kỳ khí tức sinh linh nào.
Lại đi hơn mười dặm, cảm giác nguy cơ lần nữa biến mất. Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục đi tới trước mặt, mặc kệ cảm giác nguy cơ kia có thực hay không, hắn vẫn quyết định rời xa bên này.
Có điều Lục Ly không biết chính là...
Không lâu sau mỗi lần hắn rời đi, Ngọc Kình Thiên lại tiến sát đến gần nơi hắn vừa ngồi xếp bằng.
Lần này sau khi tới nơi, trong mắt Ngọc Kình Thiên hiện đầy vẻ kinh nghi, hắn liếc nhìn nơi Lục Ly vừa ngồi xếp bằng mấy lượt, miệng thì thào:
- Nơi này có người ngồi qua, rõ ràng còn lưu lại khí tức nhân loại, hơn nữa có vẻ còn rất trẻ, xem ra hẳn là Lục Ly. Nhưng mà vì sao cả hai lần hắn đều có thể trước một bước rời đi? Chẳng lẽ hắn có thể xa xa cảm ứng được ta đang đi đến?
Ngọc Kình Thiên cũng nghĩ không thông, tay không ngừng xoa vuốt lên trán.