Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ở cái nơi quỷ quái này, muốn tìm được người thực sự là điều quá khó khăn. Mặc dù Lục Ly rời đi chưa lâu, nhưng dù hắn có khóa chặt phương vị Lục Ly truy tung theo, khẳng định cũng đuổi không kịp.
Bởi vì huyễn trận nơi này mỗi thời mỗi khắc lại đều biến đổi, rõ ràng chỉ cách Lục Ly chừng mười dặm, nhưng bởi huyễn trận ảnh hưởng, có lẽ cả đời hắn đều không cách nào đuổi kịp.
- Đừng ép ta!
Sắc mặt Ngọc Kình Thiên chuyển lạnh, ngước mắt nhìn lên không trung, cắn răng nói:
- Nếu lần sau Lục Ly còn có thể đào tẩu, ta liền dẫn dắt Thần Sơn trấn áp xuống. Phương viên Thần Sơn bao phủ lên tới trăm dặm, ta cùng lắm là chịu khổ chút, Lục Ly tuyệt đối sẽ chịu không được, đến lúc đó chắc chắn thịt nát xương tan.
Lần đào thoát này, Lục Ly không dám có chút nào khinh thường, đi suốt hơn ba ngày không ngừng không nghỉ, thậm chí không biết đã đi bao xa, lúc này mới tìm đến một nơi tĩnh lặng, khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện.
Lần này vận khí tốt, sau hai tháng tu luyện đằng đẳng, Ngọc Kình Thiên còn chưa đuổi tới, Huyết Linh Nhi mà hắn chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng đã chạy tới.
Ông!
Dưới chân Lục Ly sáng lên một đạo quang mang màu đỏ máu, dọa chính hắn nhảy dựng, vội đảo mắt quét qua, phát hiện là Huyết Linh Nhi, không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Chủ nhân, ta trở về!
Tiếng Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Lục Ly nhếch miệng khẽ cười, truyền âm nói:
- Cũng may không tính quá trễ, ở Thạch Lâm bên kia có thu hoạch không?
- Có!
Huyết Linh Nhi truyền âm đáp:
- Ta đã ghi chép lại tất cả trận văn trận tuyến đồ dưới Thạch Lâm, sau này có thời gian có thể chậm rãi lĩnh hội, pháp trận ở trong đó quá phức tạp, nhất thời tưởng muốn lĩnh hội toàn bộ là điều không thể.
- Ừ ừ, thông minh!
Lục Ly khẽ gật đầu, cũng may Huyết Linh Nhi không chọn ở lại bên kia một mực lĩnh hội, nếu không ngây ngốc ở bên kia mấy chục năm, chẳng phải hắn sẽ bị khốn ở chỗ này mấy chục năm?
- Chủ nhân!
Huyết Linh Nhi tiếp tục truyền âm hỏi:
- Giờ ngươi đang ở chỗ nào? Ta phát hiện trận văn nơi này rất phức tạp, so với Thạch Lâm thì còn phức tạp hơn mấy chục lần, ngươi bị nhốt ở bên trong?
- Hả!
Lục Ly gật đầu nói:
- Nơi này tên là Hồn Vụ Sơn, mê trận khốn trận ở đây rất khủng bố, ta căn bản không cách nào đi ra ngoài, ngươi đến thì đỡ rồi.
- Ta trước đi thăm dò một phen, chủ nhân thả Thần Thi ra đi.
Nghe được Huyết Linh Nhi truyền âm, Lục Ly phóng thích Thần Thi ra. Huyết Linh Nhi lập tức chui vào bên trong Thần Thi. Thần Thi lóe lên quang mang, khí tức mạnh lên rõ rệt, tiếp đó dưới chân Thần Thi sáng lên một đạo quang mang, Huyết Linh Nhi vươn xúc tu thăm dò vào trong lòng đất.
Lục Ly thấy vậy liền an tâm nhiều, năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi đã được nghiệm chứng qua. Huyết Linh Nhi ngây ngốc bên Thạch Lâm suốt mấy tháng, khoan nói năng lực phương diện phá trận đại tăng, chí ít hiểu biết đối với cổ thần cấm sẽ rất sâu, khả năng dẫn hắn đi ra được là rất lớn.
Lục Ly không tu luyện mà lấy ra Thiên Tà Châu, thần niệm quét vào nhìn xem Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch đang làm cái gì? Tiểu Bạch còn ngủ say, Vân Thủy Tinh ít đi nhiều, khí tức Tiểu Bạch mạnh lên một ít, xem ra vẫn đang một mực tiến bộ.
Trì Hi Nhi cũng không tu luyện mà ngồi một mình trong đại điện, đầu gối co lên, hai tay chống cằm, chính đang nhàm chán ngẩn người ra đó. Thần tình nàng có chút cô độc và lẻ loi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi đau lòng.
Ông!
Lục Ly suy nghĩ một lát liền thả Trì Hi Nhi đi ra, dù sao Huyết Linh Nhi thăm dò cũng phải cần một đoạn thời gian, ở nơi này chỉ cần bất động liền sẽ không có nguy hiểm.
- Ca!
Trì Hi Nhi thấy trước mặt lóe lên bóng trắng, thoáng chốc sau đó liền đã xuất hiện ở bên ngoài, nhìn Lục Ly, nét mặt nàng sáng rực lên, hớn hở nắm chặt tay Lục Ly.
- Nha đầu, gần đây chắc chán lắm phải không?
Lục Ly xoa xoa đầu Trì Hi Nhi, khẽ gật đầu nói:
- Có vẻ lại cao thêm một chút, tiểu Hi Nhi nhà ta sắp thành đại cô nương rồi.
Trì Hi Nhi thoáng xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn lên Lục Ly, có chút u oán nói:
- Vô luận lớn lên thế nào, ở trong lòng ca, Hi Nhi luôn là tiểu nha đầu...
Nói đến đây Trì Hi Nhi còn khẽ ưỡn lên khuôn ngực đã thoáng phần nào đầy đặn, Lục Ly vội lúng túng dời mắt đi, tằng hắng một tiếng nói:
- Hi Nhi, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn toàn hiểu được. Hơn nữa ngươi cũng có chị dâu, đáng tiếc hiện tại các nàng vẫn đang ở nhân gian, thực lực của ta không đủ, không cách nào tiếp các nàng đến đây.
- Chị dâu?
Sắc mặt Trì Hi Nhi lập tức ảm đạm, cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc, lát sau ánh mắt lại lần nữa sáng lên, ngửa mặt hỏi:
- Các nàng? Vậy ta có mấy chị dâu?
- Khụ khụ...
Lục Ly nhìn ánh mắt sáng rực của Trì Hi Nhi, có chút lúng túng nói:
- Ba... ba người.
- Hì hì.
Trì Hi Nhi khẽ nở nụ cười, tròng mắt uốn cong thành vầng trăng khuyết, nàng cuốn ba tất lưỡi nói:
- Đã có ba chị dâu, vậy sau này thêm dăm ba người nữa cũng được mà, đúng không, ca!
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, không ngờ hắn lại có lúc bị một tiểu nha đầu trêu chọc. Hắn đưa tay gõ lên đầu Trì Hi Nhi, nói:
- Nha đầu ngươi nói năng bậy bạ gì đấy? Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện chờ ngươi trưởng thành mới sẽ hiểu được.
- Không nhỏ...
Trì Hi Nhi thì thầm một tiếng, sau đó ngước mắt nói tiếp:
- Nếu ca đã nói ta còn nhỏ, vậy đợi thêm mấy năm đi, qua mấy năm ca sẽ không nói ta nhỏ nữa...
- Lục Ly nghẹn họng, nhìn ánh mắt kiên định, gương mặt tuyệt mỹ kia của Trì Hi Nhi, hắn khẽ thở dài. Đang định nói thêm vài lời, trong lòng chợt run lên, cảm giác nguy cơ trước kia lần nữa hiển hiện.
- Cảm giác nguy cơ này đến cùng là thật hay giả? Hay chỉ là huyễn tượng sinh ra trong Hồn Vụ Sơn?
Lục Ly có chút mơ hồ, hắn ngập ngừng thoáng chốc, phát hiện cảm giác nguy cơ càng lúc càng nồng đậm, vội vàng quay sang Trì Hi Nhi nói:
- Hi Nhi, ngươi đi vào trước, quay đầu lại nói chuyện với ngươi sau, ta còn có một số việc cần phải xử lý.