Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Thần Sơn đã bị Huyết Linh Nhi khống chế, lực lượng chấn nhiếp không còn ép lên người Lục Ly, tốc độ Lục Ly đạt đến cực hạn, vẻn vẹn chỉ hơn một giây đã xoải ngang trăm dặm, thành công chạy thoát ra ngoài.
Oanh!
Lục Ly vừa thoát ra, Thần Sơn ầm vang đè xuống, lúc này Lục Ly lăn dài trên đất mấy vòng, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lại Thần Sơn, đồng thời truyền âm nói:
- Huyết Linh Nhi, đắc thủ chưa?
- Rồi, chủ nhân!
Tiếng nói không giấu được vẻ phấn chấn của Huyết Linh Nhi truyền tới:
- Ngọc Kình Thiên bị lôi điện cuốn lấy, thần lực trên người hẳn là sẽ có chút nhiễu loạn, bởi thế không thể chạy trốn, lúc này đã bị Thần Sơn đè lên.
- Làm tốt lắm!
Nghe vậy, Lục Ly không khỏi đại hỉ, mặc dù lúc này rất nhiều chỗ trong người đau đến muốn chết, hắn lại vẫn nhếch miệng cười. Giờ khắc này, hắn mới thực sự cảm giác được thế giới này đẹp đến cỡ nào.
- Lục Ly, Lục Ly.
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, bởi vì đang ở dưới Thần Sơn, truyền lên có chút mơ hồ không rõ, Ngọc Kình Thiên nổi giận rống quát:
- Ngươi dám tính toán bản tọa? Ta muốn ngươi chết, ta muốn bằm thây vạn đoạn nhà ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, chỉ là bởi vì cười mà dùng sức quá độ, khiên động vết thương khiến nét mặt hắn thoáng trở nên vặn vẹo, hắn nhếch miệng nói:
- Ngọc Kình Thiên, tên lão cẩu nhà ngươi! Còn vọng tưởng ta thần phục ngươi? Nằm mơ đi! Đoạn thời gian trước tra tấn ta sướng lắm đúng không? Ngươi yên tâm, đợi ta khôi phục thương thế, ta từ từ chơi lại với ngươi.
- Ngươi tưởng chỉ bằng Thần Sơn này liền có thể đè ép được ta?
Ngọc Kình Thiên gầm gừ:
- Ngươi chờ đấy, đợi ta rời khỏi đây, ta nhất định rút gân lột da ngươi.
- Thật ư?
Lục Ly cười lên một tiếng giễu cợt, không tiếp tục để ý Ngọc Kình Thiên nữa mà truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
- Có thể một mực trấn áp hắn không? Nếu không thì trước cứ đè ép hắn, đừng để hắn đi ra, đợi ta khôi phục thương thế lại tính. Lần này ta nhất định phải nghiên cứu kỹ xem, làm sao mới có thể giết được Thần Giới Chí Tôn.
Đối với Huyết Linh Nhi mà nói, áp lực trấn áp Ngọc Kình Thiên không lớn, bởi vì Ngọc Kình Thiên muốn đi ra thì nhất định phải di chuyển từng chút từng chút một, bằng vào hộ tráo siêu cấp cường đại, cường hành nâng dậy trọn cả Thần Sơn.
Huyết Linh Nhi không phải đã triệt để khống chế Thần Sơn, song có thể nhẹ nhàng điều khiển Thần Sơn di động một đoạn, bởi thế nó để Lục Ly an tâm chữa thương, Ngọc Kình Thiên có bất kỳ dị động nào sẽ lập tức bẩm báo kịp thời.
Ngọc Kình Thiên bị thương, chẳng qua thương thế không tính quá nghiêm trọng!
Có thể sống sót dưới hai viên Lôi Thần Nộ, đủ thấy thực lực Ngọc Kình Thiên mạnh đến cỡ nào. Ngay thời khắc then chốt, hắn phóng thích ra tấm thuẫn bài màu vàng đất kia, chặn lại đại bộ phận lôi điện, nhờ đó mới không bị thương quá nặng. Bằng không dù hắn có là Thần Giới Chí Tôn, nhục thể cường hoành đến mấy, phỏng chừng cũng sẽ trọng thương.
Hắn chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó lập tức lần nữa phóng thích hộ tráo. Bởi vì hắn chỉ bị Thần Sơn trấn áp ở mép ngoài, thế nên hắn muốn cấp tốc thoát ra, rút gân lột da Lục Ly, chỉ như thế mới giải được mối hận trong lòng.
Chỉ là, hắn nghĩ nhiều...
Lúc hắn nâng dậy Thần Sơn, Thần Sơn đột nhiên cấp tốc di chuyển, thoáng chốc đã di động hơn mười dặm, tiếp đó trùng trùng trấn áp xuống. Mặc dù Ngọc Kình Thiên cũng di động được mấy chục trượng, song lại phát hiện bản thân đã nằm ở chính giữa Thần Sơn!
- Làm sao có thể?
Mặt Ngọc Kình Thiên bị ép cho dán sát mặt đất, mắt trợn trừng lên, bên trong hiện đầy vẻ không dám tin tưởng. Vừa rồi Thần Sơn bay lên hắn còn có thể hiểu là cấm chế Thần Sơn xuất hiện vấn đề, nhưng lúc này nó lại tự động di chuyển, trấn áp hắn xuống ngay chính giữa Thần Sơn, đây rõ ràng là có vấn đề!
Có người đang điều khiển Thần Sơn, cố ý thả đi Lục Ly, đồng thời trấn áp hắn?
Được đến kết luận này, vẻ chấn kinh trong mắt Ngọc Kình Thiên càng đậm. Bởi vì từ khi Cổ Ma tử địa tồn tại, năm tòa Thần Sơn đã có ở đó, một mực nằm trong Hồn Vụ Sơn. Chưa từng có ai điều khiển được năm tòa Thần Sơn này, trước đây cũng từng có cường giả đánh chủ ý lên năm tòa Thần Sơn, song cuối cùng đều sắp thành lại bại.
Là Lục Ly khống chế Thần Sơn?
Nhưng Lục Ly mới phi thăng mấy năm? Hơn nữa vừa rồi hắn một mực bị trấn áp ở bên dưới, không thấy có bất kỳ dị động nào? Ngọc Kình Thiên vẫn luôn cảm ứng tình hình Lục Ly, hắn không phát hiện Lục Ly có bất cứ dị dạng nào cả.
Đã không phải Lục Ly động tay chân, vậy chẳng lẽ là có cường giả thần bí giúp Lục Ly? Nhưng nếu quanh đây có cường giả, làm sao Ngọc Kình Thiên không cảm ứng ra được? Cảm giác lực của Thần Giới Chí Tôn rất mạnh, nếu phụ cận có cường giả, hắn không khả năng không cảm giác được.
Đã vậy, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Ngọc Kình Thiên nghĩ không ra, cấm chế nơi này đều được bố trí từ rất nhiều rất nhiều năm, không khả năng có thủ sơn nô thủ mộ nhân tồn tại. Mà dù có khôi lỗi như thế tồn tại, dựa vào cái gì lại đi giúp Lục Ly?
Ngọc Kình Thiên đau đầu không thôi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, trầm tư thoáng chốc, hắn quyết định tiếp tục phá vây ra ngoài. Một là nhìn xem có thể thoát ra hay không, hay là xác định xem có phải Thần Sơn đang bị người khống chế, cố ý trấn áp hắn?
Oanh!
Hắn dùng hộ thuẫn đỡ lấy hộ tráo, sau đó tung người vọt về phía trước, một lần liền vọt đi hơn trăm trượng, lực cắn trả từ Thần Sơn yếu đi một chút, khiến khoảng cách hắn vọt đi càng xa thêm một chút. Lần này Thần Sơn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, trong lòng Ngọc Kình Thiên không khỏi kích động, liều mạng chịu đựng thương thế, tiếp tục di động.
Một lần, hai lần, mười lần!
Tiêu tốn mười ngày, Ngọc Kình Thiên thành công di động được khoảng cách chừng mười dặm, Thần Sơn một mực không thấy có động tĩnh. Cảnh này khiến trong lòng hắn càng thêm hớn hở, nếu thoát được ra ngoài, hắn liền có thể nhẹ nhàng đánh chết Lục Ly. Hắn một mực cảm ứng được, Lục Ly đang ở ngay bên ngoài Thần Sơn.
Tiếp tục!