Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi đợi lệnh của ta, chờ ta tìm được cơ hội, ngươi lập tức hành động, trấn áp Ngọc Kình Thiên. Hắc hắc, lúc đó sẽ đến lượt ta từ từ chơi đùa với hắn...
- Lên!
Ngọc Kình Thiên nâng dậy Thần Sơn hết lần này tới lần khác, thực ra dựa vào khí lực hắn căn bản không nhấc lên nổi, mỗi lần hắn công kích cấm chế Thần Sơn, cấm chế trọng lực Thần Sơn sẽ hơi có chút buông lỏng, nhờ đó hắn mới có thể mượn lực nâng dậy một chút. Đương nhiên, thanh trường kiếm và lực lượng cường đại của Ngọc Kình Thiên cũng góp công không nhỏ, đổi thành người khác khẳng định không cách nào làm được.
Lục Ly liên tục di động, xương cốt trên người theo đó cũng bị nện vụn rất nhiều, hắn vốn định dừng lại. Nhưng Ngọc Kình Thiên lại không quản không nhìn, một lần tiếp một lần nâng dậy Thần Sơn, nếu hắn không di động, Thần Sơn liền sẽ áp xuống.
Lục Ly biết, đây là Ngọc Kình Thiên không yên tâm về hắn, muốn biến hắn thành trọng thương, như vậy liền sẽ không còn bất cứ uy hiếp nào nữa. Rốt cuộc Lục Ly uy danh tại ngoại, trong tay lại có Lôi Thần Nộ, Ngọc Kình Thiên nhiều năm chinh chiến như vậy, há lại không để ý tới những tiểu tiết này?
- Ngừng một chút!
Lúc chỉ còn cách Ngọc Kình Thiên chừng năm dặm, Lục Ly trầm giọng quát, hắn phun ra một búng máu tươi, nói:
- Ngọc phủ chủ, cho ta nghỉ ngơi một lát, ta không đi tiếp được nữa.
Ngọc Kình Thiên cảm ứng qua một phen, phát hiện rất nhiều xương cốt trên người Lục Ly đã đứt gãy, thê thảm vô cùng. Hắn liền không bức bách quá phận nữa, vạn nhất Lục Ly đổi ý thì sao? Thế là bèn gật đầu nói:
- Vậy ngươi trước nghỉ ngơi một ngày, một ngày sau chúng ta một hơi làm xong, đợi đi ra rồi có thể từ từ trị liệu sau.
Ngọc Kình Thiên tính toán không sai, cho Lục Ly nghỉ ngơi một ngày, thương thế khôi phục không được bao nhiêu, cùng lắm chỉ hơi khép lại mà thôi. Chờ hắn lao ra liền sẽ lần nữa vỡ vụn, đến lúc đó hắn muốn bóp nặn thế nào mà chẳng được.
Lục Ly nhắm mắt vận chuyển thần lực chữa thương, đồng thời âm thầm truyền âm thương nghị với Huyết Linh Nhi, xem lát nữa nên hành động thế nào. Chiến lực Ngọc Kình Thiên quá cường đại, một bước cũng không thể sai lầm, bằng không chỉ nháy mắt Ngọc Kình Thiên liền có thể miểu sát hắn.
Thương nghị hồi lâu, thương thế Lục Ly cũng khôi phục ít nhiều, một ngày sau, Ngọc Kình Thiên truyền âm tới, nói:
- Đến lúc rồi, chỉ cần gắng thêm mấy lần liền có thể lao ra, đợi ra ngoài rồi trị thương sau.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, bên kia Ngọc Kình Thiên cũng bắt đầu hành động, Thần Sơn đột nhiên nâng dậy, một tay Lục Ly vung ra sau, tung người bay đi, thoáng chốc đã vọt qua mấy trăm trượng. Thần Sơn lần nữa đè xuống, Lục Ly lại bị Thần Sơn trấn áp đến mức thổ huyết, mấy đoạn xương cốt vừa lành lần nữa đứt gãy.
- Lên!
Ngọc Kình Thiên mặc kệ thương thế của Lục Ly, liên tục nâng dậy Thần Sơn, Lục Ly đành phải cắn răng tiếp tục vọt ra bên ngoài. Sau liên tục ba lần như vậy, Lục Ly đã chỉ còn cách Ngọc Kình Thiên chừng hai dặm, chỉ càn hai lần di động nữa Lục Ly liền có thể đi ra.
- Ừ!
Ngọc Kình Thiên đang một mực quan sát Lục Ly, phát hiện thấy hắn không có bất kỳ dị động nào, trong lòng không khỏi có chút buông lỏng. Hiện tại xương cốt toàn thân Lục Ly gần như vỡ vụn hết cả, có muốn làm gì cũng không được. Dù ném ra Lôi Thần Nộ thì tốc độ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
- Lục Ly, còn gắng gượng được không?
Ngọc Kình Thiên định nhân lúc này làm luôn, liền quát khẽ một tiếng nói:
- Chỉ cần hai lần nữa là có thể đi ra, ở chỗ ta có đan dược chữa thương đỉnh cấp nhất, hay là chúng ta làm luôn một hơi cho xong.
- Được rồi!
Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, giả bộ như thể sắp chết, nét mặt tràn đầy thống khổ ngẩng đầu lên nói:
- Ngọc phủ chủ, ngươi tận lực nhấc thấp chút, ngươi nhấc càng cao lực phản chấn càng mạnh, quá thống khổ...
- Được rồi!
Ngọc Kình Thiên ngoài mặt đáp ứng, thực ra lại vẫn nâng lên cao cao, Lục Ly không trọng thương hắn liền chưa thể triệt để an tâm. Trường kiếm trong tay lấp lánh quang mang, miệng gầm thét:
- Lên!
Ông!
Thần Sơn sáng rực quang mang, chấn rung kịch liệt. Sau đó một cảnh khiến Ngọc Kình Thiên chấn kinh diễn ra, Thần Sơn bất ngờ bay lơ lửng lên không, cách mặt đất cả nửa mét, tiếp đó đột ngột đâm thẳng về phía hắn.
Đồng thời, Lục Ly đang thoi thóp nằm trên mặt đất chợt vùng dậy, hai mắt sáng lên tinh mang vạn trượng, một tay đột nhiên đánh ra hai chưởng, trên tay còn lại hiện ra Đồ Ma chiến đao, Ly Long lấp lánh gào thét bay đi.
- A?
Ngọc Kình Thiên biến sắc, hắn vạn vạn không nghĩ tới Thần Sơn lại tự động bay lên, còn cấp tốc đâm tới bên này. Hắn theo bản năng ép người sát đất, nhưng vừa mới tránh thoát Thần Sơn va chạm, không gian chi lực và hàn khí từ Lục Ly đã gào thét bay đến.
Thần Giới Chí Tôn phản ứng cực nhanh, đáng tiếc khoảng cách với Lục Ly quá gần, cộng thêm Ngọc Kình Thiên còn đang kinh hãi bởi dị biến từ Thần Sơn, nhất thời phản ứng chậm mất một nhịp.
Ông!
Trong tay Lục Ly hiện ra hai viên Lôi Thần Nộ, hắn không ném mạnh về phía Ngọc Kình Thiên, bởi vì xương tay đã đứt gãy. Hắn chọn cách trực tiếp dẫn bạo, hai viên Lôi Thần Nộ nổ tung, Lôi Long bay vọt đầy trời, thoáng chốc liền bao phủ phương viên mười dặm, trong khi Ngọc Kình Thiên chỉ cách Lục Ly chưa đến một dặm...
- Đi!
Làm xong hết thảy, Lục Ly không nhìn lại Ngọc Kình Thiên lấy một lần, thân hình như u hồ cấp tốc vọt sang một bên.
Hắn biết công kích từ Thần Giới Chí Tôn khủng bố đến cỡ nào, nếu hắn dám lưu lại, nhất định sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Chiến thuật của hắn rất đơn giản, chính là nhân khi Ngọc Kình Thiên hoãn thần, để Thần Sơn va chạm Ngọc Kình Thiên. Đối phương tất sẽ kinh hãi, ngơ ngác mất một lúc, nhân khoảnh khắc này Lục Ly có thể làm rất nhiều chuyện, không gian chi lực không trấn áp được hắn, hàn khí đông kết không được hắn, nhưng lại có thể khiến tốc độ hắn giảm bớt.
Sát chiêu thực sự là Lôi Thần Nộ, Lục Ly không cầu Lôi Thần Nộ đánh chết được Ngọc Kình Thiên, chỉ cần khiến hắn bị thương, khiến hắn không thể chạy trốn, khiến cho Thần Sơn trấn áp được hắn là đủ.