Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tròng mắt hắn khẽ đảo, cười lạnh nói:
- Lục Ly, trừ tin tưởng ta, ngươi còn có lựa chọn nào khác ư? Nếu ta muốn giết ngươi, giờ giết ngươi luôn là được rồi, cần gì phải tốn công tốn sức thế? Còn về niên hạn làm nô, một vạn năm là được. Ngọc Kình Thiên ta kim khẩu ngọc ngôn, nói được làm được, nhân bất tín bất lập, ta có thể thành là bá chủ U Yến chi địa, nếu không có tín dự làm sao có người nguyện ý theo ta?
Khẩu tài Ngọc Kình Thiên rất không sai, nếu Lục Ly thật lòng nguyện ý thần phục, e là không chừng đã bị đánh động. Đáng tiếc Lục Ly chỉ muốn câu giờ, hắn trầm mặc một lát rồi nói:
- Cho ta thêm chút thời gian để cân nhắc!
- Được rồi!
Ngọc Kình Thiên rất là hào sảng vung tay lên nói:
- Ta cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau ngươi còn không đáp lời, ta chỉ đành phải thống hạ sát thủ.
- Ba ngày...
Trong lòng Lục Ly khẽ thở dài, nếu trong vòng ba ngày Huyết Linh Nhi còn không có hành động, vậy ba ngày này chính là ba ngày cuối cùng của cuộc đời hắn.
Hắn nhắm mắt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, bắt đầu tìm cách tự cứu. Hắn chưa từng là kẻ chỉ biết chấp nhận số phận, không đến thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt sẽ không khuất phục vận mệnh, mà sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách để sống sót.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hai ngày đi qua, Lục Ly nhắm mắt suy tư hai ngày, song vẫn chẳng tìm được cách gì. Hắn bị Thần Sơn đè ép, thân thể không thể động, có thể có cách gì được? Lại nói dù có thể động, điều duy nhất hắn có thể cũng chỉ là ném ra tất cả Lôi Thần Nộ, nếu không thể oanh sát Ngọc Kình Thiên, vậy hắn chỉ còn nước chờ chết. Nơi này lại không thể Phi Độ Hư Không, hắn có trốn cũng trốn không thoát.
Thời gian lại qua nửa ngày, lúc Lục Ly sắp triệt để tuyệt vọng, một tiếng truyền âm như tiếng trời vang lên trong đầu hắn, khiến linh hồn hắn không khỏi rung lên.
- Chủ nhân!
Chỉ hai tiếng truyền âm, Lục Ly lại như nghe được tiếng Phật, kích động đến độ cả người run rẩy, vội vàng truyền âm nói:
- Là ngươi ư? Huyết Linh Nhi.
- Vâng!
Huyết Linh Nhi truyền âm đáp lời:
- Xin lỗi chủ nhân, trước đó vì đang tập trung lĩnh hội cổ thần cấm đến thời khắc then chốt, thế nên mới không hồi đáp truyền âm của chủ nhân được. Đến sau ta tiến vào pháp trận tầng sâu nhất trong Thần Sơn, liên hệ tinh thần với chủ nhân trở nên yếu đi, càng thêm không cách nào truyền âm.
- Tầng pháp trận sâu nhất trong Thần Sơn?
Linh hồn Lục Ly khẽ ba động, hớn hở truyền âm hỏi:
- Thế nào? Có thu hoạch gì không!
- Có!
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Ta đã có thể khống chế hơn phân nửa pháp trận hạch tâm của Thần Sơn, hiện tại tùy thời có thể điều khiển Thần Sơn bay đi. Chẳng qua hình như bên ngoài Thần Sơn đang có một tên Thần Giới Chí Tôn, vậy nên ta mới hỏi dò ý kiến chủ nhân...
- Tốt, tốt!
Lục Ly vui mừng quá đỗi, truyền âm nói:
- Ngươi có cách nào khống chế Thần Sơn trấn áp tên Thần Giới Chí Tôn ngoài kia không?
Nếu trấn áp được Ngọc Kình Thiên, Lục Ly không chỉ thành công thoát khốn, còn có thể nhẹ nhàng thoát đi. Huyết Linh Nhi thoáng ngừng một lúc mới truyền âm đáp:
- Độ khó tương đối lớn, bởi vì ta vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Thần Sơn, nếu không cẩn thận, tên Thần Giới Chí Tôn kia hoàn toàn có thể né tránh được, đến lúc đó chủ nhân liền nguy hiểm.
- Ừ, không vội, để ta nghĩ kỹ xem!
Lục Ly hồi thần lại, hiện tại chí ít hắn đã có bài tẩy trong tay, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên sử dụng bài tẩy này thế nào mới có thể trấn áp Ngọc Kình Thiên dưới Thần Sơn, như vậy hắn liền có thể nhẹ nhàng thoát đi.
Thời gian dần trôi, rất nhanh ba ngày đã qua, bên kia Ngọc Kình Thiên đợi hết nổi, lạnh giọng truyền tin nói:
- Lục Ly, suy xét thế nào rồi? Sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn.
Lời này của Ngọc Kình Thiên khiến trong lòng Lục Ly khẽ rung lên, hắn mở mắt ra nói:
- Ta có thể thần phục ngươi, nhưng giờ ta đang bị Thần Sơn đè ép, thần phục ngươi cũng có nghĩa lý gì đâu? Hơn nữa cự ly xa như vậy, ta muốn dâng ra hồn ấn cũng không làm được.
- Ha ha ha!
Ngọc Kình Thiên cười ha hả nói:
- Ta bị Thần Sơn đè ép hai lần, hai lần đều có thể thoát khốn. Chỉ cần ngươi xác định thần phục ta, ta liền có thể nghĩ cách đưa ngươi ra.
- Được!
Lục Ly trầm giọng đáp:
- Ta đồng ý thần phục ngươi vạn năm, chẳng qua vạn năm sau ngươi nhất định phải thả ta rời đi, hơn nữa vạn năm này không thể khiến ta quá khổ...
- Không vấn đề!
Ngọc Kình Thiên gật đầu đáp ứng, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Muốn đi ra, khả năng ngươi còn phải chịu chút đau đớn. Đợi lát nữa ta sẽ nghĩ cách nâng dậy Thần Sơn một chút, ngươi lập tức di động tới chỗ ta, mỗi lần di động một chút, nhiều nhất mấy ngày liền có thể đi ra.
Hây!
Trong tay Ngọc Kình Thiên hiện ra một thanh trường kiếm màu vàng, trường kiếm hóa thành hư ảnh, nhẹ nhàng đâm xuống dưới đáy Thần Sơn, đồng thời quát khẽ:
- Chuẩn bị di động!
Ông!
Trên thân hắn sáng lên quang mang vạn trượng, thần lực điên cuồng quán chú vào trong trường kiếm màu vàng, trường kiếm đột nhiên biến thành thực thể, Ngọc Kình Thiên bạo rống một tiếng, quát:
- Lên!
-
Hắn rống giận, bất thần đánh ra một đạo lưu quang lên Thần Sơn, đồng thời với đó, hai tay dùng sức nâng lên trường kiếm. Thần Sơn lập tức lấp lánh kim quang, theo đó từ từ nâng lên.
- Đi!
Lục Ly vung tay bắt lấy Thần Thi, điên cuồng phóng về phía Ngọc Kình Thiên, một hơi di động mấy trăm trượng. Chẳng qua rất nhanh cấm chế cường đại của Thần Sơn liền phản phệ, trùng trùng nghiền ép xuống, lần này Lục Ly học thông minh, giấu mình dưới Thần Thi, không phải chịu trấn áp quá nghiêm trọng. Chẳng qua luồng khí tức vô hình đè xuống vẫn chấn thương nội tạng hắn, hắn phun ra một búng máu tươi, xem ra cũng phải chịu chút thương nhẹ.
- Không sai!
Ngọc Kình Thiên cảm ứng qua một phen, miệng phun mấy hơi trọc khí, vừa rồi hắn cũng bị cấm chế Thần Sơn cắn trả, chẳng qua thế không tính là gì, chỉ cần tiếp tục mấy chục lần Lục Ly liền có thể đi ra.
- Huyết Linh Nhi chuẩn bị!
Mắt Lục Ly sáng rực lên, truyền âm cho Huyết Linh Nhi.