Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nổi giận rống to:
- Ngọc Kình Thiên, ta xxx cả nhà ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng là một tên Thần Giới Chí Tôn, đường đường phủ chủ Bá Vương Phủ, sao lại hành xử như một đứa tiểu nhân có thù tất báo. Nếu ngươi là nam nhân, vậy thì cho bố mày được chết thống khoái đi!
- Ngươi muốn chết? Không dễ dàng vậy đâu!
Ngọc Kình Thiên vỗ một tay lên Thần Sơn, sau đó mới âm trầm nói:
- Lúc ngươi giết cháu ta, liệu có từng nghĩ tới hôm nay? Lúc ngươi nện nát phân thân ta, có từng nghĩ tới kết cục lúc này? Khi ngươi xông vào Bá Vương Thành đồ sát có từng nghĩ qua ngày nào đó rơi vào tay ta? Ngươi phạm phải tội lớn ngất trời như thế, muốn chết? Nào có dễ dàng vậy được?
Ngọc Kình Thiên một lần tiếp một lần công kích lên Thần Sơn, Lục Ly không ngừng giận mắng không ngừng rống to, Lục Ly càng mắng Ngọc Kình Thiên càng vui vẻ. Rất nhanh Lục Ly lần nữa chết ngất đi, Ngọc Kình Thiên cũng đình chỉ công kích, ngồi xếp bằng bế quan ngay tại chỗ ngồi, chờ đợi Lục Ly tỉnh lại.
Đối với Ngọc Kình Thiên mà nói, đoạn thời gian lãng phí ở đây không đáng là gì, hắn có được thọ nguyên vô hạn, dù có lãng phí mười năm tám năm cũng không đáng kể. Vốn trước đó hắn còn nghĩ qua phải giết chết Lục Ly, nhưng sau khi Lục Ly giận mắng hắn liền thay đổi quyết định, hắn nhất định phải giày vò Lục Ly đến điên dại, phải khiến Lục Ly sống không bằng chết.
Đây cũng chính là điều Lục Ly muốn!
Lục Ly không muốn bị ngược, nhưng hắn cần hi vọng được sống tiếp, Huyết Linh Nhi rất có khả năng khống chế được Thần Sơn, Lục Ly há có thể từ bỏ? Hắn biết chỉ cần mình mắng chửi Ngọc Kình Thiên, Ngọc Kình Thiên liền sẽ không giết mình ngay lập tức. Hắn liền có thể kéo dài thời gian, chờ đợi Huyết Linh Nhi sáng tạo kỳ tích.
Đương nhiên, hết thảy chỉ là ý nghĩ một chiều từ phía Lục Ly, có lẽ Huyết Linh Nhi đã rời đi, có lẽ Ngọc Kình Thiên chơi đùa vài lần liền mệt mỏi, trực tiếp giết hắn. Có lẽ Huyết Linh Nhi không cách nào luyện hóa khống chế pháp trận hạch tâm trong Thần Sơn, như vậy hết thảy cố gắng của hắn đều vô ích.
Lần này thời gian Lục Ly mê man càng lâu, ngủ mê suốt tận ba ngày ba đêm, một người liên tục bị thương sẽ ảnh hưởng đến bản nguyên. Đợi khi bản nguyên tiêu hao quá độ, năng lực khôi phục cũng sẽ theo đó biến yếu.
Điều này tương tự như một người già đi, cơ năng thân thể theo đó dần thoái hóa, bản nguyên tiêu hao quá độ, năng lực khôi phục của thân thể tự nhiên cũng yếu đi. Nếu không phải võ giả, một trường bệnh nặng liền có thể lấy đi tính mạng hắn.
Sau khi tỉnh lại, Lục Ly lần nữa bắt đầu chữa thương, lần này Ngọc Kình Thiên cho hắn nhiều càng thêm thời gian, chỉnh chỉnh năm ngày năm đêm, đợi thương thế tốt rồi bảy tám phần, hắn lại bắt đầu một lượt công kích mới.
- Lão cẩu, lão cẩu, lão cẩu!
- Ha ha ha!
Lục Ly bạo nộ mắng to, hình thành nên tương phản rõ rệt với tiếng cười thống khoái của Ngọc Kình Thiên. Xương cốt trong người Lục Ly vốn đã gần như được nối liền, lúc này lại bị từ từ nện vụn, lục phủ ngũ tạng bầm bập, cảm giác thống khổ xé gan nứt phổi đó, người bình thường căn bản không cách nào chịu nổi, sợ rằng sớm đã điên rồi.
Ý chí lực Lục Ly vô cùng cường đại, khả năng chịu đựng thống khổ cao dị thường, đây là điều đã được rèn luyện tại nhân gian. Năm đó ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn quả thực không khác gì một chuyến đi xuống Địa Ngục.
Lục Ly lại lần nữa ngất đi, lần này Ngọc Kình Thiên không còn cảm thấy vui sướng như trước, hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói:
- Lần này là lần sau cùng, đợi tiểu tử này tỉnh dậy, lại cho hắn thêm một lần thống khổ liền triệt để giải thoát hắn. Ta còn phải nghĩ cách mở ra Thần Sơn, mang thi thể hắn về, chuyện này cũng cần chút thời gian. Ừ, cứ vậy đi.
Ngọc Kình Thiên tuyên án tử hình với Lục Ly, đợi lúc Lục Ly lần nữa tỉnh dậy, Ngọc Kình Thiên sẽ hỏi dò Lục Ly lần cuối. Nếu Lục Ly còn không thần phục, hắn đành phải mang thi thể Lục Ly đi về...
Lần này Lục Ly ngủ mê tận năm ngày năm đêm, sau khi tỉnh lại Ngọc Kình Thiên còn cho Lục Ly thêm mười ngày khôi phục, hắn là chuẩn bị để Lục Ly triệt để khôi phục, sau đó từ từ hưởng thụ một lần. Nếu Lục Ly không đồng ý thần phục, hắn đành phải vô tình giết chết Lục Ly.
Đợi Lục Ly triệt để khôi phục rồi, hắn truyền âm nói:
- Lục Ly, cảm giác này chắc không dễ chịu đâu nhỉ? Ta đã hết nhẫn nại rồi, cho ngươi một lần cơ hội sau cùng. Thần phục hay là chết?
Ngữ điệu Ngọc Kình Thiên rất bình tĩnh, Lục Ly biết Ngọc Kình Thiên đã động sát tâm, hắn không muốn chơi tiếp nữa, nếu lần này Huyết Linh Nhi còn chưa thể nghĩ ra cách phá giải Thần Sơn, hắn chỉ còn nước chết.
Hắn ngoài mặt trầm mặc, trong lòng lại âm thầm truyền âm cho Huyết Linh Nhi, một lần tiếp một lần, song truyền âm cứ như hòn đá ném vào biển lớn, không thấy có bất kỳ phản ứng nào. Huyết Linh Nhi tựa hồ đã cao chạy xa bay, không nghe được Lục Ly truyền âm nữa...
Sau chừng một nén hương trầm mặc, Lục Ly mở miệng nói:
- Ngọc Kình Thiên, thần phục ngươi, vạn nhất ngươi giết ta thì sao? Dù ngươi không giết ta, tìm người giết ta chẳng phải cũng đơn giản. Ngoài ra ... thần phục ngươi cũng nên có giới hạn thời gian chứ... ta đâu thể nào làm nô lệ cho Ngọc gia các ngươi cả đời được?
- Hả?
Lục Ly đột nhiên thỏa hiệp khiến Ngọc Kình Thiên không khỏi kinh ngạc, hắn theo bản năng cảm thấy đây là Lục Ly đang cố tình kéo dài thời gian, bởi vì tính cách Lục Ly rất cương liệt, năm đó từng dám đối đầu với Thần Tượng Tôn, đến sau lại dám giết Ngọc Linh Long, những điều này đều cho thấy tính cách Lục Ly cực kỳ cương liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Chẳng qua hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ Lục Ly có câu giờ cũng chẳng nghĩa lý gì? Có lẽ bị hành hạ lâu vậy rồi, Lục Ly đã bắt đầu sợ hãi? Có lẽ dục vọng cầu sinh trong lòng Lục Ly bức ép khiến hắn phải thỏa hiệp ...
Nghĩ tới đây, Ngọc Kình Thiên lập tức kích động, thu Lục Ly làm Hồn Nô, sau đó mang về Bá Thiên Thành, đây chính là chuyện rất có mặt mũi, hơn nữa tương lai còn có thể trao đổi lợi ích với Thần Tượng Tông.