Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phanh phanh phanh!
Bên kia, Ngọc Kình Thiên thấy Lục Ly không để ý mình, lập tức không khỏi nổi giận, liên tục công kích ba lần, Lục Ly triệt để gánh không nổi, xương cốt toàn thân đều bị chấn nát, xương cổ cũng nứt gãy, không ngẩng đầu lên được. Ánh mắt hắn dần trở nên mơ hồ, hắn ẩn ẩn ngửi thấy khí tức tử vong, nếu Ngọc Kình Thiên tiếp tục tấn công, như vậy hắn tất sẽ bị chấn chết.
Kinh Lôi Giáp rất cường đại, có lẽ có thể ngăn cản được công kích rất mạnh, nhưng cự lực thế này lại là thứ không cách nào ngăn trở hoàn toàn. Lực lượng sẽ theo đó truyền vào, một phần cũng bởi nhục thân Lục Ly chưa đủ mạnh, nếu có thể cường đại thêm mười lần trăm lần, hẳn là có ép thế nào cũng ép không chết được. Đương nhiên nhục thân đề thăng quá khó, càng lên cao lại càng khó.
- Ồ?
Ngay lúc Lục Ly tưởng như mình sắp ngất đi, hắn đột nhiên cảm thấy Huyết Linh Nhi động. Huyết Linh Nhi đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh rời khỏi Thần Thi, tiến vào trong Thần Sơn.
- Cái gì vậy?
Lục Ly nghĩ không thông, trước đó Huyết Linh Nhi không để ý hắn, giờ lại tiến vào trong Thần Sơn? Chẳng lẽ Huyết Linh Nhi chuẩn bị vứt bỏ hắn? Nghĩ đến đây, Lục Ly không có tinh lực nghĩ tiếp, đầu triệt để rủ xuống, ngất đi.
Bên kia Ngọc Kình Thiên lại không có cảm ứng được dị biến của Huyết Linh Nhi, mà dù có cảm ứng được hắn cũng sẽ không để ý. Sau khi phát hiện Lục Ly ngất đi, trong mắt hắn lóe lên sát cơ, định trực tiếp đánh chết Lục Ly, chỉ cần hắn tiếp tục công kích thêm hai ba lần, Lục Ly tất chết không nghi ngờ.
Chẳng qua, khoảnh khắc sau, hắn lại nhếch môi nở nụ cười âm sâm, lẩm bẩm nói:
- Ta bị Thần Sơn đè ép nửa năm, xương cốt nát hơn trăm lần, Lục Ly, ngươi mà cứ vậy chết đi thì lời cho ngươi quá. Ta phải đợi ngươi khôi phục, sau đó từ từ hành hạ ngươi đến chết, tra tấn ngươi thành tên điên, chỉ như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta.
Lục Ly ngủ mê hai ngày, nhục thân hắn bắt đầu tự hành khôi phục, sau hai ngày đã khôi phục được ít nhiều, một chút xương cốt tự động được nối liền, từ từ lành lại.
Đương nhiên có một ít xương cốt, nếu Lục Ly không sử dụng thần lực điều chỉnh thì không cách nào trị liệu. Tỷ như đoạn xương sườn đâm vào nội tạng, chỉ cần thân thể Lục Ly khẽ động một cái, nội tạng lập tức truyền đến cảm giác thống khổ xé gan nứt phổi, lần này là thật xé gan nứt phổi chứ không còn chỉ là phép so sánh hình dung.
Sau khi tỉnh lại, Lục Ly hư nhược mở mắt ra, cảm ứng một phen, phát hiện Ngọc Kình Thiên còn đang ở bên ngoài Thần Sơn, hắn không khỏi sinh ra cảm giác chán nản. Bởi vì một khi thương thế khôi phục, Ngọc Kình Thiên lại sẽ công kích Thần Sơn, hắn lại sẽ lần nữa gánh chịu cảm giác đau đớn xương cốt toàn thân bị nện vụn.
- A, không đúng.
Lục Ly nhớ tới dị dạng của Huyết Linh Nhi trước thời điểm mình hôn mê, trong lòng bất giác cháy lên một tia hi vọng, hắn lần nữa truyền âm cho Huyết Linh Nhi, chẳng qua khiến hắn kinh ngạc chính là hắn không cách nào truyền âm, liên hệ tinh thần giữa hắn và Huyết Linh Nhi cũng trở nên cực kỳ nhỏ yếu.
- Chuyện gì thế này?
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, đoán rằng có hai nguyên nhân khiến liên hệ tinh thần biến yếu, hoặc là Huyết Linh Nhi đã rời xa chỗ này, hoặc là Huyết Linh Nhi tiến vào pháp trận cấm chế tầng sâu nhất trong Thần Sơn.
- Chẳng lẽ Huyết Linh Nhi ném bỏ ta? Cao chạy xa bay?
Trong đầu Lục Ly phù hiện ra một ý niệm, sau đó lập tức phủ quyết. Nếu Huyết Linh Nhi muốn đi thì sớm đã đi rồi. Lại nói Huyết Linh Nhi là tồn tại Linh Thể, Thần Sơn không tạo ra được nửa điểm ảnh hưởng đối với nó, dù nó muốn đi cũng phải chờ hắn triệt để chết rồi hẵng đi.
Lại liên tưởng đến trước đó Huyết Linh Nhi không truyền âm hồi đáp, trong lòng Lục Ly bất giác hiện ra một suy nghĩ lớn mật, chẳng lẽ Huyết Linh Nhi đã tiến vào được cấm chế trong Thần Sơn? Nói cách khác Huyết Linh Nhi có cơ hội luyện hóa Thần Sơn?
- Ta không thể chết!
Trong lòng Lục Ly cháy lên hi vọng, quyết định cố gắng cầm cự, kiên trì đến lúc Huyết Linh Nhi luyện hóa xong Thần Sơn mới thôi, nói không chừng đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội tìm được đường sống.
Hắn bắt đầu điều tập thần lực trị liệu thương thế, khống chế thần lực bao trùm lấy đoạn xương sườn kia, chậm rãi di chuyển nó ra khỏi tim phổi, đau đớn kịch liệt khiến hắn nhịn không được hít sâu mấy hơi khí lạnh, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn.
- Ha ha!
Phía ngoài, Ngọc Kình Thiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, chính đang lặng lẽ cảm ứng tình hình Lục Ly. Sau khi phát hiện Lục Ly chữa thương, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, nếu Lục Ly không chữa thương, vậy liền khó chơi. Hắn muốn đợi Lục Ly sắp lành thương thế, lại khiến Lục Ly lần nữa trọng thương, cứ thế lặp đi lặp lại, khiến Lục Ly sống không bằng chết
Thời gian từ từ trôi đi, ba ngày rất nhanh liền qua, sau ba ngày trị liệu, thương thế Lục Ly khôi phục hơn phân nửa, xương cốt, tim phổi bắt đầu lành lại, chỉ cần qua thêm hai ba ngày liền sẽ triệt để khôi phục.
Đáng tiếc Ngọc Kình Thiên không cho Lục Ly cơ hội này, hắn đứng lên, nhẹ nhàng nện một chưởng xuống Thần Sơn, Thần Sơn màu vàng tán phát quang mang vạn trượng, luồng trọng lực cường đại đè xuống, rất nhiều đoạn xương cốt vốn đã khép lại lần nữa đứt rời, hắn nhe răng trợn mắt, nhịn không được nổi giận rống to:
- Ngọc Kình Thiên, lão cẩu, có gan thì ngươi giết ta luôn đi, giết ta!
- Ha ha ha!
Đây là lần đầu tiên Lục Ly mở miệng, còn chửi rủa mình, Ngọc Kình Thiên không chỉ không giận, ngược lại bật cười ha hả. Lục Ly càng nổi giận, hắn càng vui vẻ. Nếu Lục Ly không thốt nửa lời, hắn ngược lại không có mấy khoái cảm, tựa như tung quyền đánh vào trong nước, chẳng có gì vui cả.
- Đừng gấp!
Trên mặt Ngọc Kình Thiên hiện lên ý cười, truyền âm nói cho Lục Ly:
- Tên nhãi ranh, đừng chửi, chừa chút khí lực, bởi vì ngươi còn phải hưởng thụ cảm giác thống khổ này lâu nữa đấy. Ngươi nói xem, ta nên chấn nát xương cốt ngươi mười lần, hay là ba mươi lần đây...