Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Hoàng tộc Ma tộc Hề Mông còn đang ở bên ngoài Hồn Vụ Sơn, hắn cảm ứng được tình hình trong đó, lập tức không khỏi kinh ngạc. Vội cấp tốc vọt vào trong Hồn Vụ Sơn để xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Uy áp thật khủng khiếp!
Vừa mới kề cận Hồn Vụ Sơn, hắn liền có thể cảm ứng được uy áp khủng bố truyền ra từ bên trong, sắc mặt hắn hơi biến, trong đầu nghĩ tới bên trong đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tạo sao lại náo ra động tĩnh lớn đến vậy?
- Ồ?
Đột nhiên tròng mắt Hề Mông co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong sương mù dày đặc, một bóng người chạy vội đi ra, mà người kia hắn lại vô cùng quen thuộc, khoác một thân chiến giáp màu xanh da trời, không đội mũ giáp, mái tóc màu bạc rất là dễ thấy.
- Tiểu tử Nhân tộc?
Hề Mông kinh ngạc, thực lực Lục Ly thấp như vậy, không ngờ lại có thể trốn ra được từ trong Hồn Vụ Sơn, chuyện này thật sự quá tà môn. Hơn nữa không phải Ngọc Kình Thiên đã tiến vào truy sát Lục Ly rồi ư? Vì sao còn chưa giết chết Lục Ly, cũng không thấy đi ra, ngược lại là Lục Ly trốn ra được.
Hô hô!
Vừa trốn ra, Lục Ly thở dốc liên hồi, cảm nhận uy áp khủng bố phía sau, trong mắt hắn hiện đầy vẻ sợ hãi. Lần này may mà có ba tòa Thần Sơn đi trước dẹp đường, nếu không khẳng định không dễ dàng thoát ra như vậy. Không chừng đã bị cấm chế Hồn Vụ Sơn cắn trả.
- Đáng tiếc...
Lục Ly vẫn ngấm ngấm có chút tiếc nuối, nếu cho hắn thêm một chút thời gian thì tốt biết mấy, còn hai tòa Thần Sơn vẫn chưa thu phục được.
- Ha ha ha!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng cười to, giờ Lục Ly mới để ý thấy cách mấy chục dặm bên trái, một tên Ma tộc đang đứng sừng sững như tiểu sơn.
- Ma tộc?
Sắc mặt hắn lập tức chuyển lạnh, trước đó hắn thiếu chút bị tên Ma tộc này giết, đúng là Thiên Đường có lối hắn không đi, Địa Ngục không cửa hắn lại vào.
Ông!
Mặt sau, Hồn Vụ Sơn lấp lánh quang mang một lúc, nồng vụ đột nhiên dần tan biến, Lục Ly không khỏi kinh ngạc, mặc kệ tên Ma tộc kia, vội truyền âm hỏi Nha Ngao:
- Nha Ngao, sao Hồn Vụ Sơn không còn sương mù nữa?
Nha Ngao truyền âm đáp:
- Cấm chế Hồn Vụ Sơn bị xúc động, Hồn Vụ Sơn dời đi, cụ thể dời đi đâu, ta cũng không biết.
- À à...
Lục Ly không khỏi càng thêm tiếc nuối, xem ra không còn cơ hội tìm được hai tòa Thần Sơn còn lại nữa rồi. Bên kia Hề Mông nhanh chân đi tới bên này, trong mắt toàn là vẻ bạo ngược, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, Hồn Vụ Sơn dời đi, lần này để xem ngươi có thể chạy đi đâu...
Gần đây Hề Mông rất bực bội, chờ đợi hồi lâu mà mãi không thấy người tới. Đoạn thời gian trước bị Lục Ly dùng Lôi Thần Nộ đánh một lần, sau đó lại bị Ngọc Kình Thiên trấn áp, sớm đã nín một bụng lửa, lúc này vừa khéo cầm Lục Ly để hả giận.
- Chạy?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười giễu cợt, nói:
- Tại sao phải trốn? Ta đang muốn tính sổ món nợ lúc trước với ngươi đây.
- Ha ha ha!
Hề Mông cười ngạo nghễ, nói:
- Ngươi còn có bao nhiêu quả cầu lôi điện thì vứt hết ra đây, để xem có thể giật chết ta được không?
Lần trước mặc dù Lôi Thần Nộ của Lục Ly khiến hắn bị thương, song nhục thể hắn lại là cực kỳ cường đại, thương thế không hề nặng như tưởng tượng. Bởi thế hắn hoàn toàn không sợ Lôi Thần Nộ, lần này dù phải liều mạng hắn cũng muốn xé xác Lục Ly.
- Đối phó ngươi không cần dùng đến Lôi Thần Nộ.
Lục Ly cười nhạt một tiếng nói:
- Nhục thân ngươi rất mạnh đúng không? Vậy để xem có chịu nổi Thần Sơn trấn áp không nhé?
Lục Ly tung người lao vút đến, vốn khoảng cách giữa hai người chỉ chừng mấy chục dặm, nhưng chỉ nháy mắt liền đã vọt tới. Ba tòa Thần Sơn một mực theo sát sau lưng Lục Ly, cả ba đều trong hình thái lớn bằng ngón tay cái, vô thanh vô tức đi theo sau lưng Lục Ly, căn bản không cảm ứng được nửa điểm khí tức bảo vật cường đại.
- Tìm chết!
Không ngờ Lục Ly lại chủ động xuất kích, Hề Mông cảm giác bị làm nhục, lập tức phẫn nộ quơ lên thiết quyền ầm ầm nện tới Lục Ly.
- Nha Ngao, đâm nó!
Lục Ly dừng lại không động, chỉ khẽ hạ lệnh một tiếng, tìm Thần Sơn màu vàng gào thét lao đi, Thần Sơn này không hề biến lớn, cứ vậy cấp tốc đánh tới thiết quyền của Hề Mông.
Ầm!
Tạch tạch tạch!
Một tiếng nổ vang trầm muộn, tiếp đó xương cánh tay Hề Mông ầm ầm đứt đoạn, cả người Hề Mông cũng bị nện bay ra sau, lăn lộn mấy chục vòng. Hắn lồm cồm bò dậy, miệng rộng phun ra một búng máu tươi, trong tròng mắt màu đỏ máu hiện đầy vẻ không dám tin tưởng.
Thần Sơn màu vàng lơ lửng giữa không trung, Thần Sơn nho nhỏ không hề lộ ra bất kỳ khí tức nào, thậm chí không có cả quang mang lấp lánh. Nhìn hệt như một hòn đá nhỏ bé, nhưng chính hòn đá nhỏ bé này lại đụng bay Ma Tôn Ma tộc chuyên tu nhục thân, hơn nữa còn chấn nát toàn bộ xương cánh tay.
- Đây là thứ quỷ gì?
Hề Mông thoáng sửng sốt, hắn mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thần Sơn, lắc đầu nói:
- Đây nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười giễu cợt, lần nữa hạ lệnh:
- Nha Ngao, tiếp tục đâm tới!
Hưu!
Thần Sơn màu vàng bay đi, bên kia Hề Mông không tin tà cũng bay vụt lên, nắm đấm còn lại nhắm thẳng Thần Sơn màu vang hung hăng nện tới. Trên nắm đấm hắn sáng lên quang mang màu đen, phá không lao đi kéo theo từng đạo tiếng rít, không gian theo đó dao động kịch liệt.
Ầm!
Kết cục không có gì ngoài dự liệu, Hề Mông lần nữa bị nện bay, xương cốt cánh tay còn lại cũng vỡ vụn. Thần Sơn màu vàng cứ thế lơ lửng giữa trời, không có bất kỳ khí tức cường đại nào ba động, nhìn có vẻ quỷ dị phi thường.
- Trấn áp!
Lục Ly khoát tay, một tòa Thần Sơn khác gào thét lao đi, sau đó cấp tốc biến lớn ngay giữa không trung, cuối cùng không biến lớn trăm dặm mà chỉ chừng hơn một dặm, trùng trùng trấn áp đi xuống.
Oanh!
Mặt đất bị ép ra hố sâu cực lớn, dưới đáy hố xương cốt toàn thân Hề Mông bị dập nát hơn phân nửa, hơn nữa từ bên trong Thần Sơn còn phóng thích ra một luồng uy áp khiến thân thể hắn hoàn toàn không cách nào di động.