Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt bốn người Bách Lý Xuyên lập tức trắng bệch như giấy, nếu trước đó bọn hắn cảm thấy Lục Ly rất ngông cuồng, thì lúc này không còn ai dám khinh thường Lục Ly nữa, cũng không còn ai dám cho rằng Lục Ly đang trêu đùa.
Bởi vì những chuyện Lục Ly làm ra trước đó đã chứng minh hắn có năng lực và đảm lượng làm như thế. Ở Thần Giới dám khiêu chiến với Thần Tượng Tông, tới U Yến chi địa lại dám giết chết Ngọc Linh Long, dám đi đồ sát Bá Vương Thành, vậy thì còn có chuyện gì mà Lục Ly không làm ra được?
- Hai đứa nhãi ranh...
Nhớ tới cách mà Lục Ly xưng hô huynh muội các nàng, Bách Lý Xuyên phẫn hận đan xen. Tuổi tác hắn không nhỏ hơn Lục Ly là bao, nhưng ở trong mắt Lục Ly, hắn chỉ là một đứa nhãi ranh, căn bản không cùng đẳng cấp.
Thần sắc Bách Lý Mính lại có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lục Ly có chút hiếu kỳ xen lẫn thẹn phẫn, thậm chí còn có chút cảm xúc dị dạng. Nàng là lá ngọc cành vàng, vốn nhìn không vừa mắt người tuổi trẻ bình thường, Lục Ly với nàng tuổi tác không chênh nhau là mấy, thanh danh và chiến lực lại vượt xa đồng bối, nàng tự nhiên khó tránh khỏi hiếu kì và hứng thú.
Chỉ tiếc bên người Lục Ly đã có một mỹ nhân tuyệt đỉnh, hơn nữa còn không thèm nhìn nàng lấy một lần, cảnh này khiến nàng vừa phẫn nộ lại vừa có chút u oán...
Trì Hi Nhi đứng ở sau lưng Lục Ly, mắt cười thành vành trăng khuyết, nhìn Lục Ly đầy vẻ mê say. Đây mới là Lục ca ca đỉnh thiên lập địa trong lòng nàng, nàng ngước nhìn bóng lưng cao rộng của Lục Ly, cảm giác như bến cảng tránh gió, chỉ cần đứng ở sau lưng, hắn có thể thay nàng ngăn trở hết thảy bão tố.
Lão giả Bách Lý gia ngượng ngùng cười cười, chắp tay nói:
- Lục đại nhân bớt giận, là chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân. Với bậc tuấn kiệt như Lục đại nhân, Đông Vương Cốc chúng ta tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đối địch. Quay đầu có thời gian Lục đại nhân có thể tới Đông Vương Cốc chơi đùa, chúng ta nhất định bày rượu bồi tội.
Lão giả là trưởng lão Bách Lý gia, lấy thân phận trưởng lão Đông Vương Cốc nói ra những lời này, đã tính là rất nể mặt Lục Ly. Nếu là cường giả bình thường tất thuận lừa xuống dốc, chuyện này cũng tính bỏ qua.
- Hừ!
Lục Ly lại hung hăng hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Xuyên lạnh giọng nói:
- Bày rượu thì không cần, để Bách Lý Xuyên quỳ xuống dập đầu, ta có thể xem như việc này chưa từng xảy ra, bằng không... hừ hừ!
- Ngươi!
Sắc mặt Bách Lý Xuyên bỗng chốc chuyển thành màu gan heo, cả giận nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đáng!
- Ta cứ quá đáng đấy, làm sao?
Lục Ly nghiêng mắt lạnh băng băng nhìn Bách Lý Xuyên, thanh âm đề cao mấy phần, phẫn nộ quát:
- Ngươi quỳ hay không?
Lần này Lục Ly rất ngang ngược, nếu là đổi lại trước đó, hắn không thể nào bá đạo như vậy được. Cũng không phải tính tình hắn đại biến, mà thật ra hắn đang mịt mờ truyền một tín hiệu cho các đại thế lực ở U Yến chi địa, rằng đừng chọc hắn!
Nếu không thể khiến người ta thích ngươi, vậy chỉ còn cách khiến người ta sợ ngươi.
Nếu không tưởng muốn sống cuộc sống an tĩnh là điều vô cùng khó khăn. Rận nhiều không sợ ngứa, dù sao cừu gia cũng đã lắm vậy rồi, hắn không ngại nhiều thêm một tên Đông Vương.
Hắn tin tưởng chút chuyện nhỏ này còn chưa đến mức khiến Đông Vương đại nộ, một đời Thần Vương mà đến cả chút khí độ như thế đều không có, vậy sao xứng là bá chủ ở U Yến chi địa?
Hắn có uy danh hiển hách ở Thần Giới, lại nắm trong tay Lôi Thần Nộ và Phi Độ Hư Không, người bình thường căn bản không truy sát được. Bây giờ hắn còn có Thần Sơn, chỉ cần Đông Vương không ngốc, tuyệt đối sẽ không lung tung chọc giận địch nhân như hắn. Rốt cuộc vết xe đổ của Bá Vương Phủ còn rành rành ngay trước mắt, nếu đắc tội Lục Ly, hắn tứ xứ loạn giết một trận, Đông Vương Cốc tất sẽ tổn thất thảm trọng.
Hiện tại Lục Ly chỉ đang bác mặt mũi một tên công tử Bách Lý gia, còn không có người ngoài nhìn thấy, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Dù Đông Vương biết được tin, cùng lắm chỉ sẽ phẫn nộ một phen chứ tuyệt không làm to chuyện.
Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính ăn phải lỗ vốn, khẳng định sẽ nơi nơi nói xấu hắn, bôi nhọ hắn. Một tên con em gia tộc Thần Vương làm vậy, ngược lại chỉ giúp hắn tăng thêm càng nhiều uy danh.
Dù sao đắc tội một tên đệ tử trực hệ gia tộc Thần Vương, gia tộc Bách Lý lại không có bất kỳ động tĩnh nào, chừng đó đã đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, Lục Ly bắt Bách Lý Xuyên quỳ xuống cũng là vì xả giận cho Trì Hi Nhi. Trì Hi Nhi là nghịch lân của Lục Ly, bất kỳ ai đánh chủ ý lên người nàng đều phải trả giá đắt.
Sắc mặt Bách Lý Xuyên lúc trắng lúc xanh, tròng mắt như muốn phún lửa. Nếu là người nào khác, hoặc là ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ không quản không nhìn, trực tiếp hạ lệnh khai chiến, hoặc là trước rút lui đi triệu tập cường giả tới chém giết Lục Ly.
Nhưng nơi này là Cổ Ma tử địa, cường giả Bách Lý gia không phải muốn tiến vào là vào được ngay. Lại nói ở đây địa hình phức tạp, khắp nơi toàn là cấm chế, Bách Lý gia phái tới một tên Thần Giới Chí Tôn, chưa hẳn đã có thể giết chết Lục Ly.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Bách Lý Xuyên nhịn, hắn cắn răng nói:
- Lục công tử, thẳng cho tới nay chúng ta chưa làm gì quá đáng cả, là ngươi quá mức bá đạo mới đúng? Bách Lý gia chúng ta không phải tiểu môn tiểu hộ, có thể mặc người ức hiếp, tốt nhất ngươi đừng nên quá phận, làm người lưu một tuyến, ngày sau dễ nói chuyện.
- Không cần ngày sau!
Lục Ly bá đạo vung tay lên, lạnh giọng nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, có quỳ hay không? Nếu không muốn quỳ thì ngươi cứ nói thẳng, nam nhân chút đi, đừng có bà bà mụ mụ thế!
- Ngươi...
Sắc mặt Bách Lý Xuyên càng thêm khó coi, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên đang ở bên mép biên bạo nộ.
- Lục công tử!
Bách Lý Mính mở miệng, thanh âm ngược lại rất dễ nghe, nàng cúi người hành lễ, mỉm cười nói:
- Vốn chỉ là chút chuyện nhỏ, Bách Lý Mính thay ca ca chịu tội với ngài, ngài tha cho ca ca ta đi.