Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiên Lôi Giáp hiện ra ngoài thân Lục Ly, hắn chậm rãi đi về hướng một tảng đá màu đỏ hồng. Lúc hắn giẫm lên tảng đá, tảng đá kia lập tức sáng lên quang mang vạn trượng, tiếp đó từ trên chín tầng trời một đạo lôi điện thô to phù hiện, bất thần bổ xuống Lục Ly.
Ông!
Kinh Lôi Giáp sáng lên, toàn bộ lôi điện bị Kinh Lôi Giáp hấp thu. Lục Ly cảm ứng qua một phen, nhếch môi cười khẽ, lôi điện này không quá mạnh, chỉ tương đương với lôi điện cường đại nhất ở Lôi Ngục. Đừng nói tổn thương hắn, dù là Tiểu Bạch đều chống chịu được.
- Đúng rồi, Tiểu Bạch!
Thấy trên chín tầng trời lại có lôi điện bổ xuống, Lục Ly vội vàng truyền tin cho Tiểu Bạch, sau đó thả Tiểu Bạch ra từ trong Thiên Tà Châu. Tiểu Bạch có thể sử dụng lôi điện Thối Thể, lúc này vừa vặn để Tiểu Bạch hấp thu chút lôi điện.
Hí hí!
Thấy lôi điện trên đỉnh đầu đánh xuống, trong mắt nhỏ Tiểu Bạch hiện đầy hỉ sắc, tức thì tung mình phóng vút lên trời, chủ động nghênh hướng lôi điện.
Oanh!
Lôi điện bổ xuống lên thân Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị trùng trùng phách xuống, chẳng qua nó chỉ lăn lộn trên mặt đất một vòng, sau đó nhảy nhót đứng dậy. Mắt nhỏ hiện đầy ý cười nhìn sang Lục Ly, đuôi cụt ngủn còn không ngừng lắc lắc.
- Ha ha, Tiểu Bạch, được lắm, mạnh lên không ít!
Lục Ly khẽ gật đầu, Tiểu Bạch lắc lắc đuôi lấy lòng, mắt nhỏ đột nhiên trợn trừng nhìn xuống tảng đá đỏ hồng dưới chân, hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó há miệng liền gặm.
- Hả...
Chỉ thấy cự thạch dưới chân khoái tốc tan biến, Tiểu Bạch một hơi gặm sạch tảng đá khiến hắn không khỏi kinh ngạc, vội dò hỏi:
- Tiểu Bạch, đá này ăn ngon lắm à? Còn tốt hơn cả Vân Thủy Tinh?
Hí hí!
Tiểu Bạch gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó tiếp tục gặm ăn, lôi điện đánh xuống Tiểu Bạch đều mặc kệ, cự thạch to tướng dưới chân Lục Ly cứ thế tan biến với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
Sau gần nửa canh giờ, cự thạch dưới chân Lục Ly hoàn toàn biến mất, trên trời cũng không còn lôi điện đánh xuống. Bụng nhỏ Tiểu Bạch nhét nguyên tảng đá phương viên hơn trượng, lại không chỉ không banh ra, ngược lại còn có vẻ chưa thật thỏa mãn...
Lục Ly ôm lấy Tiểu Bạch, dò hỏi:
- Đá này ăn ngon? Rất có ích lợi với ngươi?
Tiểu Bạch trùng trùng gật đầu, Lục Ly nhếch miệng cười, nói:
- Vậy ngươi thật có phúc, ở chỗ này đá như thế nhiều lắm, từ nãy đến giờ ta đã gặp được ít nhất mười viên.
Hí hí!
Mắt nhỏ Tiểu Bạch sáng đến dọa người, không ngừng nhảy tới nhảy lui trên thân Lục Ly, vui sướng không thôi. Lục Ly cười lên, ôm theo Tiểu Bạch đi tới, lại qua nửa ngày, quả nhiên lần nữa phát hiện loại đá như vừa rồi.
Tiểu Bạch vốn đang sấp mình trên bả vai Lục Ly, híp mắt tiêu hóa đá đỏ mới thôn phệ trước đó, lúc này nhìn thấy phía trước lại có đá đỏ, lập tức hưng phấn chạy vội tới, trực tiếp há miệng gặm ăn.
Rầm rầm rầm!
Trên đầu, lôi điện không ngừng gào thét trút xuống, Tiểu Bạch lại ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng gặm ăn đá đỏ. Tảng đá phương viên khoảng một trượng cấp tốc rụt nhỏ, không biết cái bụng nhỏ nhắn của Tiểu Bạch làm sao mà nuốt hết được chừng kia?
- Chủ nhân, trước mặt có một sơn động, trước sơn động là một dòng sông nhỏ, mặc dù có chút cấm chế, nhưng có thể phá đi!
Huyết Linh Nhi truyền tới một tin tức khiến Lục Ly hưng phấn không thôi. Hắn để Tiểu Bạch ở lại đây tiếp tục gặm đá, còn mình thì đi qua thăm dò một phen, gật đầu nói:
- Tốt rồi, chúng ta ở lại chỗ này bế quan nửa năm, đợi sự tình lắng xuống, chúng ta lại đi ra.
Ông!
Lục Ly thả Trì Hi Nhi ra, để Huyết Linh Nhi đi phá cấm chế xung quanh, chính hắn cũng bận rộn bố trí rất nhiều tiểu cấm chế quanh bốn phương tám hướng, một khi có người tới gần hắn liền có thể lập tức biết được.
- Hi Nhi, chúng ta sẽ ở lại đây chừng nửa năm!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Lục Ly dẫn Trì Hi Nhi tiến vào trong sơn động, lấy ra một chiếc giường lớn, bố trí một phen rồi nói:
- Bình thường ngươi bế quan ở đây, mệt mỏi thì có thể lên giường nghỉ ngơi.
Lục Ly đột nhiên dời ra một chiếc giường khiến nét mặt Trì Hi Nhi thoáng đỏ lên, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Ta nghe ca, ca muốn ta làm thế nào, ta liền làm thế nào...
Thế gian có tám vạn văn tự, lại chỉ chữ tình là có sát thương cao nhất.
Nhìn gương mặt mỹ lệ như hoa đào của Trì Hi Nhi, nhìn đôi mắt nhu tình như nước kia, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút cảm khái, khó nhận nhất là ơn mỹ nhân a...
Hắn không nói gì, chỉ sủng nịnh xoa tóc Trì Hi Nhi, sau đó đi ra một chuyến, dặn Tiểu Bạch đừng gặm sạch đá đỏ, lưu lại một chút để không ngừng hấp dẫn lôi điện Thối Thể.
Tiểu Bạch rất nghe lời Lục Ly, lưu lại một khối đá đỏ nhỏ, ngồi xếp bằng lên đó. Cách mỗi mười nhịp thở lại sẽ có một đạo lôi điện bổ xuống, đánh lên thân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa đá đỏ, lôi điện bổ lên thân không chỉ không khiến nó bị thương, ngược lại còn là vật đại bổ.
An bài xong xuôi hết thảy mọi chuyện, Lục Ly về lại trong sơn động, bố trí ra một pháp trận tụ linh, sau đó mới xếp bằng ngồi xuống bế quan ngay bên cạnh Trì Hi Nhi. Trì Hi Nhi an tĩnh ngồi đó, đôi mắt đẹp mở to nhìn Lục Ly, lát sau mới cùng bế quan theo.
Bên ngoài lôi điện lấp lánh, rọi từng tia sáng le lói vào trong sơn động, nơi đây vốn có chút âm trầm, nhưng Trì Hi Nhi lại không hề cảm thấy nửa điểm sợ hãi.
Ngồi ở bên cạnh Lục Ly, nàng bất giác an tâm dị thường, dù nơi này có là âm tào địa phủ, nàng cũng sẽ không chút nào sợ sệt.
Lục Ly tiến vào trạng thái Không Linh, Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, một nửa tu sửa pháp trận trong Thần Thi, một nửa đâm vào lòng đất thăm dò tình hình chung quanh.
Phụ cận sơn động còn có ba tòa Thần Sơn phi hành vờn quanh, xảy ra bất kỳ tình huống nào hắn cũng đều có thể lập tức biết được, bởi thế hắn mới dám an tâm bế quan.
Hắn tập trung tinh thần cảm ngộ sát chiêu “Kiếm Ngân”, đây là thủ đoạn hắn thạm ngộ được ở hạp cốc trong Quỷ Vương Điện, song mới chỉ tìm hiểu được một chân ý không gian chi lực trong đó, tính là vừa nhập môn, còn có mấy chân ý khác mà hắn chưa kịp lĩnh hội.