Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trì Hi Nhi lấy xuống mặt nạ, cười ngọt ngào nói:
- Hôm nay ta không đi ra, chỉ ở trong hậu viện này, không đeo mặt nạ được không?
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, gần đây liên tục Phi Độ Hư Không khiến tinh thần hắn có chút mỏi mệt. Giờ hắn đã về Thần Giới, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến đấu, tinh thần suy nhược rốt cục không phải chuyện tốt, bởi thế hắn muốn trước nghỉ ngơi một phen.
Trì Hi Nhi lại không mệt mỏi, một mình đi lòng vòng trong hậu viện, còn nếm thử rất nhiều đồ ăn vặt được chuẩn bị sẵn. Mọi thứ bên này đều khác xa U Yến chi địa, Trì Hi Nhi rất hưng phấn.
Bên vách núi có một gốc đại thụ, dưới đại thụ có đu dây, đánh đu ngay bên bờ vực là một trò rất vui. Trì Hi Nhi tuổi nhỏ ham chơi, cứ thế một mình đung đưa tới lui, phát ra từng đạo tiếng cười như chuông bạc. Lục Ly bị tiếng cười kinh động, liếc mắt nhìn sang, khẽ cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục bế quan nghỉ ngơi.
Tiếng cười Trì Hi Nhi không lớn, song phụ cận lại có mấy nơi sân viện, trong sân có mấy vị khách nhân nghỉ tạm, lập tức liền hấp dẫn mấy đạo thần niệm quét tới.
Thấy chỉ là một tiểu cô nương đang chơi đùa, rất nhiều thần niệm vô thanh vô tức thu về. Chỉ là trong tiểu viện bên trái, một công tử tuổi trẻ lại không thu hồi thần niệm, hắn vừa thấy được Trì Hi Nhi lập tức kinh là thiên nhân, cả người đứng ngây ra đó. Năm xưa dung mạo Trì Hi Nhi từng khiến Ngọc Linh Long mê say, công tử tuổi trẻ bình thường há có thể không bị hấp dẫn?
- Ách ..
Phát hiện thấy có rất nhiều thần niệm thăm dò tới, trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia hoảng loạn. Sau khi thấy thần niệm công tử trẻ tuổi kia cứ một mực khóa chặt nơi này, nàng vội vàng nhảy xuống xích đu, đeo lên mặt nạ, thần tình có chút căng thẳng, chạy về bên người Lục Ly, ngồi xuống.
Lục Ly nhận thấy dị thường, mở mắt nhìn Trì Hi Nhi hỏi:
- Hi Nhi, sao thế.
Trì Hi Nhi mím môi một cái, cười cười nói:
- Không có gì, ca, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta cũng tu luyện.
Lục Ly không nghĩ nhiều, lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, Trì Hi Nhi cũng làm như không có việc gì, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Lục Ly. Chỉ là, lát sau trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia phẫn nộ, bởi vì thần niệm tên công tử trẻ tuổi kia vẫn một mực tập trung vào nàng, khiến nàng rất không thoải mái.
Nàng không tiện nói cho Lục Ly, chỉ biết nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc nhìn bên kia, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Tên công tử tựa hồ cũng nhận thấy Trì Hi Nhi bất mãn, thần niệm thu về. Lúc Trì Hi Nhi tưởng là đã xong, tên công tử lại dẫn theo một lão giả đằng không lao lên, bay thẳng đến sân viện bên này.
Sân viện này vốn có cấm chế, nhưng Lục Ly không mở ra, bởi vì sắp lập tức phải đi, bởi thế cũng không nghĩ nhiều. Lại không ngờ hai người kia nhắm thẳng bên này bay tới, Lục Ly lập tức bị kinh động, mở mắt ra, trong mắt lấp lánh hàn quang, như một con Cự Long chợt tỉnh giấc.
Công tử kia bị mắt lạnh Lục Ly quét qua, cảm giác như bị một con hung thú nhắm đến, cả người hắn khẽ run lên, bước chân ngừng lại. Trong mắt lão giả sau lưng chợt lóe lên hàn quang, thần sắc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khí tức Lục Ly chỉ là Đại Năng Thần Giới, không ngờ lại có được uy thế cường đại đến vậy, khiến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới như hắn đều cảm nhận được một tia nguy cơ.
Rất nhanh Lục Ly liền thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày, công tử kia có Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, xem ra cũng là công tử gia tộc siêu cấp. Hắn mới vừa quay lại Thần Giới, nếu lập tức thống hạ sát thủ, khả năng sẽ không hay cho lắm.
Bên kia, công tử trẻ tuổi lại nổi giận, hắn cũng là Đại Năng Thần Giới, sau lưng còn có một vị cường giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, thế mà lại bị Lục Ly dọa sợ, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
Thành phủ hắn tương đối sâu, sắc mặt thoáng chốc khôi phục bình thường, đi đến bên ngoài đình viện, chắp tay nói:
- Tại hạ Tào Thất Kiếm, mạo muội bái phỏng hai vị, còn mong rộng lòng tha thứ. Vị công tử và tiểu thư này, tại hạ rất thích kết giao bằng hữu, không biết liệu có thể ngồi xuống kết bạn với hai vị không?
Trì Hi Nhi cúi đầu, ngồi ở bên người Lục Ly không thốt nửa lời. Thường thường những lúc đi cùng Lục Ly nàng rất ít khi nói chuyện, hết thảy đều giao cho Lục Ly xử lý.
Lục Ly nhàn nhạt quét nhìn Tào Thất Kiếm một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có quá nhiều tình tự ba động, hắn thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Không đi cửa chính đã trực tiếp tiến vào sân viện người khác để bái phỏng? Ta đang nghỉ ngơi, mời hai vị về cho.
Nhớ đến dị trạng vừa nãy của Trì Hi Nhi, giờ Lục Ly mới kịp có phản ứng. Nếu không phải nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn chắc đã không dễ nói chuyện như vậy.
Hắn nén giận, đối phương lại có vẻ không lĩnh tình, ngược lại sắc mặt còn hiện vẻ khó coi. Tên Tào Thất Kiếm này khả năng có chút danh khí, hắn tự báo gia môn, Lục Ly lại không phản ứng, còn trực tiếp để hai người rời đi, chẳng hề nể mặt chút nào.
Tào Thất Kiếm quay sang nhìn lão giả sau lưng, lão giả hừ lạnh một tiếng nói:
- Công tử nhà ta chính là tuấn kiệt có tên trong top một trăm Thiên Tài Bảng, Tào gia cũng là đại gia tộc nổi danh ở bắc bộ Thần Giới, ở bắc bộ này có ai là không nể mặt Tào gia chúng ta. Hai vị lạnh nhạt với công tử nhà ta như thế, chẳng lẽ không sợ rước phải tai họa.
Lúc nói chuyện, khí tức trên thân tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới này tràn ra, cuồng bạo trấn áp xuống, khiến Trì Hi Nhi hô hấp có chút khó khăn.
Lục Ly triệt để phát nộ, đột ngột đứng dậy, mắt lạnh nhìn ra ngoài, quát khẽ nói:
- Người Vân Tuyết Điện đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Để người ngoài tùy tiện xông vào tiểu viện ta như thế hả?
- Ha ha ha!
Nghe được câu này, Tào Thất Kiếm bật cười ha hả, lão giả đằng sau cũng nhếch mép lộ ra ý cười giễu cợt, Tào Thất Kiếm chắp tay ra sau lưng, thần tình ngạo nghễ không lên tiếng, lão giả phía sau liền hợp thời mở miệng nói: