Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- A...
Cả người Lục Ly khẽ rung lên, mặc dù lời này của lão giả không biểu đạt ý gì khác, nhưng hắn vẫn nghe ra được chút ý vị khác thường.
Hắn càn quấy ở đây lâu vậy rồi, lão giả lại không giết hắn, cũng không trừng trị hắn, còn nói cho hắn biết, muốn lên Ngân Long Sơn, nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn!
Ngữ điệu và lời nói lão giả như đang mịt mờ biểu đạt ý tứ, rằng hắn nể mặt người nào đó mới một mực không động tới Lục Ly, cũng hy vọng Lục Ly đừng tiếp tục càn quấy ở đây. Nếu không không chỉ hắn mà cả người kia đều sẽ rất khó xử, muốn gặp người kia, chỉ có đạt tới Thần Giới Chí Tôn.
Nói cách khác...
Lão giả đang mịt mờ nói cho Lục Ly biết, Lục Linh trên kia rất có thể chính là tỷ tỷ hắn, chẳng qua Lục Linh có nỗi khổ tâm riêng, hiện tại không thể gặp mặt. Nếu muốn gặp mặt, Lục Ly nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn mới được.
- Thần Giới Chí Tôn!
Nội tâm Lục Ly lại có chút trầm trọng, hiện tại chiến lực của hắn đã có thể diệt sát rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, nhưng vậy không có nghĩa là cảnh giới hắn đã đạt tới Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, giờ hắn mới chỉ là Đại Năng Thần Giới, cách Thần Giới Chí Tôn còn một khoảng rất xa xôi.
Ngoài ra, nghe nói muốn đạt tới Thần Giới Chí Tôn thì còn cần độ thiên kiếp.
Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới rõ ràng có cơ hội đột phá Thần Giới Chí Tôn, song lại không dám tùy tiện đi độ thiên kiếp, bởi vì cứ mười người thì có không ít hơn vài người chết dưới thiên kiếp.
Như quả!
Đời này hắn không cách nào đạt tới Thần Giới Chí Tôn, chẳng lẽ cả đời đều không lên được Ngân Long Sơn, cả một đời đều không gặp được Lục Linh?
Lục Linh biết hắn tới, lại không đi ra gặp hắn, hoặc là không thể gặp hắn. Điều này chứng tỏ cuộc sống của Lục Linh cũng không được như ý, ngay cả đệ đệ mình mà đều không thể gặp được, không thể nói nửa câu, cảnh ngộ Lục Linh tại Ngân Long Sơn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
- Tỷ, ngươi chờ đợi, ta nhất định sẽ nhanh chóng bước lên Ngân Long Sơn, nhanh chóng đón ngươi về!
Lục Linh yên ắng nhủ thầm trong lòng, năm đó hắn đến Thần Giới muốn tìm Lục Linh, chính là để xem xem nàng sống có tốt không. Nếu sống tốt, hắn sẽ không cường hành chia tách Lục Linh và phụ mẫu, nhưng nếu không tốt, Lục Ly nhất định sẽ tìm mọi cách mang nàng đi về.
- Tỷ, ta đi, ngươi bảo trọng, chờ ta!
Lục Ly lần nữa trầm hống một tiếng, hướng phía đỉnh núi cúc cung một cái thật sâu, sau đó dứt khoát quay người rời đi. Đi được ngàn mét, hắn đột nhiên quay đầu, ngước mắt nhìn lên. Hắn hi vọng có thể nhìn thấy đạo thân ảnh khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu kia, đáng tiếc đỉnh núi mây mù lượn lờ, chẳng thấy được gì cả.
- Đi!
Hắn cắn răng, xoay người lần nữa rời đi, bước chân rất vững chắc, chỉ là bóng lưng lại có chút hiu quạnh và cô tịch, ánh tà dương phía xa xa chiếu xuống kéo lên một đạo bóng dáng thật dài.
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...
Hắn không nhìn thấy người trên đỉnh núi, nhưng người trên đỉnh núi lại tựa hồ có thể nhìn thấy hắn. Nữ tử dáng hình thướt tha kia không ngừng thì thào, dưới lớp diện sa, nước mắt tuôn rơi như mưa.
- Đi thôi, tiểu thư!
Lão giả tóc đỏ khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, nói:
- Sinh ra ở Nghịch Long Cốc, đấy chính là mệnh của ngươi, hoặc là ngươi chấp nhận số phận, hoặc là ngươi phải trở nên càng cường đại, có thể nắm trong tay vận mệnh chính mình. Đây là số mệnh mà tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều không tránh thoát được!
Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn về nơi xa một cái thật sâu rồi quay người rời đi, chỉ để lại mấy giọt nước mắt bay lả tả trên không trung.
....
Có một điều nữ tử và lão giả không biết chính là ..
Lúc này, trên một ngọn núi nhỏ bên trái Ngân Long Sơn đang ngồi hai vị lão giả, nếu Lục Ly đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ kinh hãi đến độ rớt cả tròng mắt.
Bởi vì hai người này đều là người quen cũ của hắn, một người trong đó còn tính là nửa vị sư phó.
Hai lão giả một râu tóc bạc trắng, vóc dáng thấp bé, thoạt nhìn như là lão gia gia hòa ái dễ gần nhà bên, một tay cầm bồ phiến, trên thân không có nửa điểm khí tức cường giả, giống hệt như là giang hồ thuật sĩ chuyên đi giả thần lộng quỷ.
Xếp hạng thứ nhất trong Luyện Ngục thập lão Tinh Hoàng, còn cả nửa vị sư phó của Lục Ly năm đó, Huyết Hoàng. Không ngờ hai người này lại xuất hiện ở Thần Giới. Đồng thời, cả hai còn trùng hợp xuất hiện ở Ngân Long Sơn, bình thản đánh cờ ở chỗ này... Nếu Lục Ly nhìn thấy khẳng định sẽ tưởng là gặp quỷ.
Phải biết, năm đó hai người này từng bị thế nhân nhận định là không có khả năng phi thăng Thần Giới.
Hai người thản nhiên đánh cờ ở đây, Tinh Hoàng nét mặt an tường, thoải mái như là đang ở trong hậu viện nhà mình. Huyết Hoàng thì mặc dù thần sắc bình tĩnh, sâu trong mắt lại thỉnh thoảng lấp lánh quang mang, có thể nhìn ra nội tâm hắn đang rất kích động.
Tinh Hoàng hạ xuống một quân cờ, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Huyết Hoàng nói:
- Ha ha, Huyết Hoàng, trong lòng ngươi có lo lắng, ván này ngươi thua!
Huyết Hoàng cười khổ một tiếng, ném bỏ quân cờ đang cầm trong tay, tính là nhận thua, ngước mắt nhìn Tinh Hoàng nói:
- Tinh Hoàng, tiểu tử này chịu nhiều khổ sở như vậy, sau cùng đều không có duyên phận gặp mặt tỷ tỷ một lần, nhìn thật đáng thương, sao ngươi không giúp hắn chút?
- Không thể!
Tinh Hoàng lắc đầu nói:
- Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó. Chim ưng con muốn bay lượn trên bầu trời, nhất định phải học được tự mình giương cánh. Lục Ly là một trong Thất Kiếp Thiên Sát, nếu chính hắn đều không cách nào đi lên, ai cũng không giúp được. Ta mà ra tay, không chừng sau cùng lại thành hại hắn...
Lục Ly đi trong hoang dã, ánh mắt có chút mờ mịt. Sắc trời dần mờ tối, thân hình hắn chìm vào trong bóng đêm, tối nay không có sao trời, bóng đêm hắc ám dị thường, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, gió đêm thổi tới, nhất thời khiến hắn không khỏi cảm thấy cô đơn.
Thiên hạ lớn như thế, nhưng đâu mới là nhà ta?