Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đại thủ đột nhiên tan rã giữa trời, Thần Sơn lại có thể di động, Lục Ly không dám điều khiển Thần Sơn tiếp tục công kích Ngân Long sơn, mà lập tức truyền âm cho bọn Nha Ngao, để Thần Sơn bay trở về.
Trên núi vẫn an tĩnh như cũ, an tĩnh đến đáng sợ. Cường giả bí ẩn kia sau khi động thủ một lần liền không có bất kỳ cử động nào khác, cũng không thấy truyền ra nửa lời.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó khom lưng dùng Long Ngâm thần kỹ rống nói:
- Đại nhân, tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ là muốn lên núi gặp tiểu thư Lục Linh một lần thôi.
Phía trên vẫn tĩnh mịch, giữa lúc Lục Ly tưởng là sẽ không có đáp lại, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên. Tiếng nói này không vang lên bên tai Lục Ly, mà trực tiếp vang lên trong linh hồn hắn, như thể tiếng sấm khiến Lục Ly giật nảy mình: “Cấm địa Ngân Long Sơn không tiếp bất cứ kẻ nào. Niệm tình ngươi nhỏ tuổi, lần này tạm tha cho một lần, nếu còn dám công kích lung tung, nhất định giết không tha!
Ngữ khí của người truyền âm vô cùng kiên định, mang đến cho người ta nghe cảm giác không dung phản bác. Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn biết nếu mình còn dám tiếp tục dùng Thần Sơn đi nện, lần tới thứ bàn tay kia bắt lấy không phải là Thần Sơn, mà là trực tiếp chụp chết hắn.
- Không đúng...
Lục Ly tử tế lẩm nhẩm lại một phen lời của lão giả vừa rồi, trong lòng đột nhiên khẽ động, từ trong những lời kia hắn nghe ra được một tia ý vị khác thường.
Niệm tình ngươi nhỏ tuổi ...
Tổng bộ một đại thế lực bị người công kích, lại chỉ vì đối phương nhỏ tuổi mà tha cho? Giả như đổi lại thành Đồ Thần Điện, nếu có người ngang ngược nhất định phải muốn lên núi, còn công kích cấm chế Côn Luân Sơn, Đồ Thần điện sẽ xử lý thế nào? Khoan nói giết chết người này, chí ít cũng phải trừng trị một phen. Nếu không sự tình truyền ra, người người đều tới Đồ Thần Điện náo loạn thì sao?
Đối với cường giả bí ẩn kia mà nói, Lục Ly chỉ là kiến hôi.
Vừa rồi Lục Ly rống lên mấy tiếng, nện thang đá mấy chục lần, sau cùng còn dùng Thần Sơn nện xuống đại sơn, với loại hành vi như thế, dù có là cường giả tính tình tốt đến mấy cũng phải phẫn nộ, không giết Lục Ly thì chí ít cũng phải trừng trị một phen.
Tại sao cường giả này lại hạ thủ lưu tình với hắn?
Ngoài ra vừa rồi hắn nói yêu cầu gặp mặt Lục Linh tiểu thư, đối phương lại tránh mà không đáp. Nếu Lục Linh không trên núi, hoặc là không thuộc về thế lực Ngân Long Sơn, đối phương hoàn toàn có thể nói nơi đây không có người như thế.
Hết thảy hết thảy đều khiến Lục Ly càng thêm tin chắc Lục Linh đang ở ngay trên núi, hơn nữa lúc này cũng đã biết hắn tới.
- Tỷ!
Nét mặt Lục Ly bỗng chợt trở nên kích động, phát ra một tiếng rống như rồng ngâm hổ khiếu:
- Tỷ, ta là Lục Ly, ta biết ngươi ở trên đó. Ta từ Đấu Thiên Giới tới Thần Giới chính là vì tìm ngươi. Ta mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà không chịu gặp ta, chí ít ngươi cũng phải trả lời ta một tiếng chứ, tỷ!
Tí tách, tí tách…
Trên đỉnh Ngân Long Sơn, một nữ tử thân hình thướt tha đứng bên bờ vực, mặt nàng che diện sa, hai hàng thanh lệ yên ắng trượt xuống, làm ướt cả khăn che mặt.
Từng giọt nước mắt rơi vãi xuống, tung bay giữa không trung, bị gió mát thổi phất hóa thành mưa bụi nhàn nhạt...
Nữ tử khoác váy trắng, toàn bộ khuôn mặt được che phủ bởi lụa mỏng, hoàn toàn không thấy được mặt mày. Nàng dáng hình thướt tha, khí tức sinh mệnh còn rất trẻ. Nhưng mà khí thế trên thân lại rất cường đại, tuỳ tiện cảm ứng qua một phen, chí ít cũng phải tương đương Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới.
Sau lưng nữ tử còn đứng một lão giả tóc đỏ, lông mày lão giả cũng màu đỏ, nhìn qua tuổi tác có vẻ rất lớn, khoác một thân áo choàng đỏ chót, nhìn khá là quỷ dị. Trên người lão giả không có bất kỳ khí tức nào, thoạt nhìn như là một người bình thường, chẳng qua trong đôi mắt đục ngầu của lão giả thỉnh thoảng lại lóe lên một tia tinh mang, khiến người không dám có chút nào khinh thường.
Thấy nữ tử rơi nước mắt như mưa, lão giả tóc đỏ nhịn không được mở miệng, kêu một tiếng:
- Tiểu thư!
Thân hình nữ tử khẽ run lên, đưa tay tiến vào trong lụa mỏng lau qua mặt mày, nàng không nói nửa lời, cứ thế an tĩnh nhìn xuống dưới vách núi, như thể muốn xuyên qua sương trắng nồng đậm quan sát tình cảnh dưới núi.
- Tỷ, ta biết ngươi ở trên đó, ta là Lục Ly, ta tới tìm ngươi. Ta biết ngươi khẳng định có nỗi khổ tâm riêng, ngươi không gặp ta cũng được, ta chỉ cầu ngươi ứng với ta một tiếng, tỷ...
Phía dưới ẩn ẩn truyền đến tiếng rống to, thân hình nữ tử run lên kịch liệt, nước mắt vừa ngưng lại không đè nén được, lần nữa tuôn ra như suối.
Thấy thân hình nữ tử run rẩy càng lúc càng kịch liệt, lão giả tóc đỏ lạnh giọng nhắc nhở:
- Tiểu thư, tộc quy sâm nghiêm thế nào chắc ngươi cũng biết. Nếu dám xúc phạm, bị nhốt ngàn năm là chuyện nhỏ, nhưng người phía dưới lại tất chết không nghi ngờ!
- Ta biết...
Nữ tử khẽ gật đầu, thanh âm có chút run rẩy, nàng cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Niếp gia gia, ngươi có thể giúp ta truyền lời được không? Ngươi nói cho hắn biết thực lực hắn quá thấp, không tư cách gặp được người muốn gặp, bảo hắn đi về cố gắng tu luyện, đợi khi thực lực đạt tới Thần Giới Chí Tôn, người kia tự sẽ xuất hiện.
Lão giả tóc đỏ nhướng mày, nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu nói:
- Lời thế này ta không thể chuyển, ám chỉ rõ ràng quá, gia tộc sẽ trách tội mất. Ta chỉ có thể truyền lời đơn giản, bảo hắn tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn lại đến Ngân Long Sơn!
Nữ tử quay đầu nhìn lão giả tóc đỏ, thấy lão giả không hề có ý nhún nhường, đành phải khẽ gật đầu. Lão giả miệng môi mấp máy, Lục Ly ở phía dưới đang định tiếp tục kêu gọi, trong đầu lại chợt vang lên tiếng nói lúc nãy:
- Nếu còn ngang ngược không đi, bản tọa tất giết ngươi, lập tức lui ra, muốn lên Ngân Long Sơn thì đợi tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn hẵng đến.
Trong ngữ điệu lão giả mang theo uy áp khiến người không thể nào kháng cự, hơn nữa lời này còn mang theo một loại công kích linh hồn quỷ dị. Khiến trong linh hồn Lục Ly xuất hiện một ý niệm, không thể ngỗ nghịch ý chí lão giả, bằng không tất chết không nghi ngờ.